Tố Tố thấy anh muốn đi, không biết anh đi chỗ nào, chính là theo bản năng liền vùng vẫy đứng dậy. Cô đuổi theo, túm chặt lấy tay anh. Cũng đúng lúc Sở Lăng Xuyên quay đầu lại nhìn cô. Một khắc kia, Tố Tố nhìn thấy ánh mắt sắc bén và đầy phẫn nộ của anh, sau đó cô liền buông tay anh ra.
Phải! Là cô đang chột dạ, là cô đang áy náy, cho nên, cô cảm thấy anh không đồng ý cho cô chạm vào anh, mới sẽ cảm thấy trong ánh mắt anh có sự chán ghét cùng ghét bỏ đối với cô. Có lẽ là, kỳ thực anh cũng thật sự đã chán ghét cô rồi, ghét bỏ cô vì cô bẩn thỉu chăng?
Gương mặt của Tố Tố tràn đầy nước mắt, đều là sự thấp thỏm lo âu cùng áy náy. Trong mắt cô đều là sự thống khổ và hối hận. Thậm chí còn có biểu cảm sợ hãi! Cô sợ anh bỏ đi, sợ anh không cần cô nữa, sợ anh ghét bỏ cô.
Sở Lăng Xuyên nhìn thấy Tố Tố như vậy, cũng không biết nên yêu cô hay là nên hận cô nữa. Nhưng cuối cùng, anh cũng đưa tay ra nắm lấy tay của Tố Tố, lôi cô cùng nhau đi ra ngoài. Bàn tay của hai người đều rất lạnh lẽo, không hề có chút độ ấm.
Tố Tố hốt hoảng theo sát Sở Lăng Xuyên đi ra ngoài. Cô không dám hỏi anh mang cô đi tới chỗ nào, cũng không dám nói lời nào. Cô chính là nhìn vào bàn tay to đen cháy của anh đang nắm chặt lấy tay của cô. Sở Lăng Xuyên còn nguyện ý nắm lấy tay cô như thế này, liệu có phải là anh vẫn còn muốn cô hay không?
Vào thang máy đi xuống dưới lầu, Sở Lăng Xuyên mở cửa để cho Tố Tố lên xe, rồi sau đó anh cũng lên xe. Vẻ mặt anh thật lạnh lùng cứng rắn, ánh mắt đầy sát khí. Sở Lăng Xuyên khởi động xe, thay đổi phương hướng, cho xe nhanh chóng rời đi.
Xe một mực chạy đến trước cửa của một khách sạn thì dừng lại. Sở Lăng Xuyên xuống xe, Tố Tố cũng mờ mịt bước xuống xe theo anh. Cô mơ hồ ý thức được đã có chuyện gì đó. Nhưng mà, có Sở Lăng Xuyên đang ở đây, sự tình cũng đã như vậy, cô không còn thấy sợ Lục Trăn sẽ uy hiếp mình điều gì nữa.
Sở Lăng Xuyên lại túm chặt lấy tay Tố Tố lần nữa, đi vào trong đại sảnh khách sạn. Nhân viên phục vụ hỏi bọn anh có việc gì cần, anh lạnh mặt không nói chuyện, lập tức chờ thang máy đi lên. Thang máy lên đến nơi, anh liền rẽ phải, đi nhanh về phía trước. Tố Tố nghiêng ngả chao đảo đi theo ở phía sau anh, đi thẳng đến trước một cánh cửa phòng.
Sở Lăng Xuyên đẩy Tố Tố tới trước cửa, liếc cô một cái: "Gõ cửa."
Tố Tố do dự một chút nâng tay lên gõ cửa. Rất nhanh liền có người mở cửa. Tố Tố vừa nhìn thấy được Lục Trăn, trong lòng liền thấy không thoải mái đến lợi hại. Ngay thời điểm Tố Tố còn đang ngẩn người ra ở đó, Sở Lăng Xuyên liền đẩy cô ra, chen lách tới cửa. Anh đưa tay một phát nắm chặt lấy cổ của Lục Trăn, rồi sau đó đóng cửa lại, nhốt Tố Tố ở bên ngoài cửa!
Sở Lăng Xuyên xuất hiện, đã khiến cho Lục Trăn thật sự giật mình. Anh ta bị Sở Lăng Xuyên siết chặt lấy cổ đến gần như không thể nào thở nổi. Lục Trăn muốn phản kháng lại, nhưng căn bản là không có cánh nào thoát khỏi bàn tay giống như gọng kìm kia của Sở Lăng Xuyên.
"Anh... Muốn giết tôi sao?" Lục Trăn gian nan mở miệng hỏi.
Sở Lăng Xuyên cả mặt xanh mét, trong mắt quả thật có sát khí. Chỉ cần tay của anh dùng sức như vậy một chút nữa, người đàn ông ở trước mắt này sẽ tắt thở. Sở Lăng Xuyên thật sự có loại cảm xúc kích động này. Nhưng mà khi anh nghe thấy có tiếng đập cửa vội vàng của Tố Tố ở bên ngoài, lại còn có tiếng la gọi đầy lo lắng của cô nữa. Đến cuối cùng Sở Lăng Xuyên dùng sức vung tay ra, quăng Lục Trăn xuống ở trên mặt đất.
Lục Trăn cũng không đứng dậy. Anh ta nâng tay sờ lên cái cổ của mình một chút, mồm há to ra để hô hấp, rồi sau đó cười lạnh, nói: "Thế nào, vợ của mình quản không nghiêm, lúc này mới đến đây để phát uy, có phải không là đã chậm quá rồi hay không?"
Lục Trăn vừa nói dứt lời, một cước của Sở Lăng Xuyên liền đá tới. Một phát chính đá trúng càm của Lục Trăn. Lục Trăn bị đá, trong miệng tràn đầy máu tươi, đầu cũng choáng váng một trận, trước mặt bỗng tối sầm lại, thiếu chút nữa thì ngất đi.
"Mày cũng thật trâu bò đấy chứ hả? Có biết phá hư quân hôn, thì sẽ phải chịu hình phạt vài năm hay không?"
Lục Trăn miệng đầy máu tươi, nhưng vẫn là nở nụ cười: "Nếu như mày không để ý đến chuyện vợ của mình bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ. Tao cũng không để ý đến việc mày ra tố cáo tao ở trước toà án đâu. Huống chi đây chỉ là tình một đêm mà thôi. Tao hoàn toàn có thể nói cho ngài thẩm phán đại nhân nghe rằng, tao đã say rượu nên bị mất lý trí."
Sở Lăng Xuyên hận không thể một cước đạp chết gã đàn ông đang ở trước mắt này. Anh nén nhịn được, chính là siết giọng nghiêm mặt, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Mục đích? Mày muốn trêu chọc vợ của tao là vì mục đích gì?"
Anh ta là một người đàn ông như vậy, muốn dạng phụ nữ như thế nào mà chẳng được. Nhà có gia thế, có tiền tài địa vị, cần gì phải trêu chọc một người phụ nữ đã có chồng như Tố Tố kia chứ!
Lục Trăn vẫn chỉ cười: "Mục đích ư? Tao yêu cô ấy. Mày căn bản là không xứng đáng cùng với cô ấy. Mày đã bỏ cô ấy lại suốt hai năm. Mày đã cho cô ấy được cái gì? Chỉ có sự thống khổ và tổn thương… Mày căn bản cũng không biết cần phải yêu cô ấy như thế nào!
Tao yêu cô ấy. Tao không cần quan tâm đến chuyện cô ấy đã từng kết hôn. Không cần quan tâm đến cô đấy đã có đứa nhỏ. Nếu như mày thức thời, nếu như mày muốn cô ấy được thật sự hạnh phúc, như vậy, tao khuyên mày vẫn nên buông tay với cô ấy đi."
Lục Trăn thích Tố Tố, điểm này Sở Lăng Xuyên không phủ nhận. Bởi vì ở một lần gặp mặt ở quán cơm kia, anh liền đã chú ý tới ánh mắt của Lục Trăn. Anh ta so đo cùng anh, còn không chút e dè đối diện đối với anh. Khi nhìn Tố Tố trong ánh mắt của anh ta lộ rõ sự yêu thích, không phải là Sở Lăng Xuyên không nhìn ra điều này.
Sở Lăng Xuyên một phen túm lấy cổ áo của Lục Trăn kéo lên, giọng nói tràn ngập sự lạnh lùng, nói: "Tao cảnh cáo mày. Tốt nhất là mày hãy cách xa vợ của tao ra một chút! Mày cũng đừng có dây dưa với cô ấy nữa! Bằng không, lần sau thứ mà ông mày đá, sẽ không phải là cái bản mặt của mày nữa đâu, mà sẽ chính là lão nhị của mày đấy!"
Sở Lăng Xuyên nói xong, liền đẩy Lục Trăn ra. Khí lực của anh rất lớn, Lục Trăn trực tiếp nằm lăn ra ở trên mặt đất. Sở Lăng Xuyên đứng dậy. Đi nhanh đi tới cửa. Vừa mở cửa ra, một khắc kia, Tố Tố liền hốt ha hốt hoảng tiến vào, vừa vặn va vào ở trên ngực Sở Lăng Xuyên. Sở Lăng Xuyên cúi đầu nhìn Tố Tố, đồng thời túm lấy cổ tay của cô, nhanh chóng đi ra hòa vào trong bóng đêm.
Lục Trăn ngồi dậy, đưa tay lên lau đi vệt máu ở bên môi một chút. Anh ta nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi thật dài, thì thào tự nói: "Tố Tố, thực xin lỗi em! Anh không thể nói ra cho em biết được. Kỳ thực đêm ngày hôm đó, thật sự là không hề có chuyện gì xảy ra đâu! Anh thực xin lỗi em!"
Đáng tiếc Sở Lăng Xuyên và Tố Tố lại không nghe được những lời Lục Trăn thì thầm. Sở Lăng Xuyên đã lôi Tố Tố đi ra đến cửa thang máy. Mà Tố Tố thì đầy bất an đi theo ở phía sau anh. Cô nhìn bóng lưng của Sở Lăng Xuyên... lớn tiếng gọi anh: "Sở Lăng Xuyên."
Sở Lăng Xuyên dừng bước lại, một tay túm lấy cô ấn vào ở trên vách tường. Vòm ngực rắn chắc áp sát ở trên người cô, đè ép cô vào giữa lồng ngực của anh và vách tường. Đôi con ngươi đen bóng của anh nhìn cô tràn đầy phức tạp lại vừa thâm trầm. Mãi một hồi sau anh mới lên tiếng: "Lần này lão tử tha thứ cho em. Chỉ lần này thôi, nếu như còn có lần sau nữa, nếu em còn dám uống rượu nữa, lão tử nhất định sẽ mang con trai đi!"