Cho nên, anh đột nhiên về nhà thực ra là nhớ cô, hoặc cũng có thể là giấc mơ kia tạo ra tác động rất lớn đi. Thực sự cảm thấy, có khi anh thật sự như một đứa trẻ to con vậy, bên ngoài thì trưởng thành chững chạc, nhưng tính cách trẻ con bên trong vẫn chưa biến mất, ....
Anh vung tay áo đi, vung tay áo lần nữa anh lại về. Anh đã từng nói, vung nhiều thành thói quen rồi, nhưng mà vì sao, ...
Chủ nhật, anh nói lúc đó anh sẽ trở về, cô liền đếm đầu ngón tay mấy ngày, rốt cuộc cũng đã đến Chủ nhật. Sau khi tan giờ làm, mọi người đều thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi, Tố Tố cũng vậy.
Trên môi cô hiện lên tươi cười, vẫn không kìm lòng được mà hát vài bài hát, nhìn ra được tâm tình của cô đang rất tốt. Đương nhiên là rất tốt rồi, nghĩ đến hôm nay Sở Lăng Xuyên sẽ trở về, trong lòng cô liền không kìm nén vui sướng được.
Tố Tố nhịn không được nhớ lại, anh thường nửa đêm với về đến nhà, hay là đã ở nhà chờ cô ? Hoặc có thể là, khi cô đi ra cổng trường, anh đã đứng ở trước cổng rồi chăng, thẳng tắp đứng đó mà chờ cô, đón cô về nhà.
Khi cô miên man suy nghĩ thì cũng đã sắp xếp xong mọi thứ rồi, cô liền đeo túi sách rời khỏi cùng đồng nghiệp. Những đồng nghiệp có xe hoặc đi nhờ xe đều nhộn nhịp rời đi, Tố Tố đứng ở cổng, không thấy được bóng dáng thẳng tắp kia đâu ?
Ơ ? Người này, không phải không về rồi chứ ? Hay là buổi tối mới về, cũng không gọi điện báo cho cô một tiếng. Cô đứng ở nơi đó, chờ đợi, nhìn xung quanh, hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của anh xuất hiện, nhưng mà vẫn không thấy.
Đột nhiên trước mắt bỗng tối lại, có người ở đằng sau che nắng cho cô. Dù cho không nhìn thấy, dựa vào cảm giác cô biết đó là anh, mùi hương kia, cảm giác kia, cô đều quen thuộc, liền nhịn không được nở nụ cười, đưa tay người che kín ánh mắt cô kia, cầm được.
Anh buông ra, cô quay đầu, quả nhiên thấy được khuôn mặt anh tuấn cương nghị của anh, còn có đôi mắt sâu thẳm kia, đang phóng điện về phía cô, ánh mắt đó thực sự làm cho người ta không thể dời mắt được.
Tố Tố nở nụ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền, anh muốn phóng điện, cô cũng làm.
Sở Lăng Xuyên lại nghiêm mặt, hai tay chắp sau lưng, đôi mắt nhìn Tố Tố từ trên xuống dưới : "Anh nói em này cô giáo An, vừa rồi em hết nhìn đông lại nhìn tây là tìm ai vậy, anh đứng sau lưng em lâu như vậy mà em không phát hiện ra, quá không đúng đi ?"
Tố Tố nhìn lại anh, nhìn chăm chú gương mặt cương nghị của anh : "Sau gáy em không có mắt, em nói anh cái vị chiến sĩ này, anh không có việc gì trốn sau lưng người khác làm gì, là sở thích sao ?"
Sơ Lăng Xuyên giơ tay, theo thói quen nhẹ xoa xoa đầu cô "Em định tiếp tục lảm nhảm với anh, hay là theo anh về nhà đây ?"
Vẻ mặt Tố Tố vui vẻ, ôm cánh tay anh, rõ ràng lưu loát nói: "Về nhà !"
Sở Lăng Xuyên đứng trên con đường khác, khó trách Tố Tố tìm người cũng không tìm xa được, lần này anh cố ý ra vẻ huyền bí. Lên xe, anh thuần thục khởi động xe, chạy về phía nhà bọn họ.
Đi được nửa đường, mua đồ ăn, Sở Lăng Xuyên muốn làm một bữa tối thịnh soạn, Tố Tố cũng gọi điện về nhà nói tối hôm nay không về. Cô tính ngày mai lại đi thăm cha mẹ hai bên.
Về đến nhà, vừa thay giày xong, Sở Lăng Xuyên liền vứt tất cả những thứ này nọ xuống đất, ôm Tố Tố, liên tiếp hôn mặt cùng môi cô, hai tay mạnh yếu vừa phải vòng qua người cô, hai người gắt gao ôm chặt lấy nhau.
Khi môi anh lưu luyến rời khỏi đôi môi của Tố Tố, đôi mắt sâu thẳm nhìn mặt cô chăm chú, trầm thấp hỏi : "Bảo bối, chúng ta đã mấy ngày không gặp rồi đây ?"
Hai tay Tố Tố từ lúc nào đã ôm chặt lấy thắt lưng rắn chắc của anh, nghĩ một chút "Tính hôm nay nữa thì là ba ngày."
"Tại sao anh lại cảm thấy, chúng ta đã ba năm không gặp rồi nhỉ. Tới đây, để anh nhìn thật tốt xem nào." Sở Lăng Xuyên nói xong liền đẩy Tố Tố ra, kéo dãn khoảng cách của hai người, nhíu nhíu mày "Sao gầy như vậy."
"Hả ? Có sao ?" Tố Tố không đồng ý, bản thân cũng không cảm thấy mình gầy, giơ tay nhéo nhéo ngang hông mình, lại sờ sờ mặt mình "Không có mà, không khác lắm so với trước kia."
"Tới đây, ngồi xuống nào." Sở Lăng Xuyên nói xong liền kéo Tố Tố ngồi lên ghế sô pha không xa, hai người ngồi cạnh nhau "Nói đi, muốn ăn cái gì, anh đều có thể làm ra cho em."
"Tùy thôi." Nhắc đến ăn uống, cô liền không có chút khẩu vị gì, giống như rất muốn ăn, nhưng khi ăn lại không cảm thấy gì cả, còn có thể nhịn không nghĩ đến việc nôn ra, cho nên cũng không dám yêu cầu cái gì, khẳng định sẽ không ăn được.
Sở Lăng Xuyên vươn tay nắm mặt cô, ra vẻ tức giận nói : "An Nhược Tố, em bảo anh "Tùy thôi." là như thế nào đây, hả ? Nói mau, ăn cái gì, anh đi làm. Đừng khách sáo đấy vợ."
Được rồi, vậy cô liền không khách sáo, cô muốn ăn, gà xé phay xào ngô rang, bí đỏ hấp, canh móng giò. Cuối cùng món chính là gà xào cay, món Sở Lăng Xuyên thích nhất, đương nhiên, mấy thứ này đều mua rồi.
Nếu Sở Lăng Xuyên còn muốn ăn cái gì khác thì cô liền nghiên cứu mà làm, cô không có nhiệm vụ phụ trách gọi món ăn.
Tố Tố nói xong món muốn ăn, Sở Lăng Xuyên liền đứng dậy nhanh chóng đi nấu, cô thì lại thu dọn phòng.
Khoảng qua một tiếng, cơm tối cũng xong rồi.
Đồ ăn trên bàn, khi Sở Lăng Xuyên gọi Tố Tố đến ăn, nhìn thấy sắc mặt Tố Tố không tốt lắm đi ra từ phòng vệ sinh liền nhanh chóng đi tới, ôm eo cô : "Đây là làm sao vậy ?"
Tố Tố phẩy tay "Không có việc gì, là phản ứng bình thường thôi. Cơm đã xong?" Mới vừa ói một trận, ôi.
"Cơm đã xong, đến ăn thôi." Sở Lăng Xuyên nói xong cũng ôm lấy Tố Tố vào phòng ăn, hai người lần lượt ngồi cuống, bàn ăn đầy món tỏa ra mùi thơm mê người. Nếu như trước đây thì khẳng định cô ăn ngon lành, nhưng bây giờ một chút khẩu vị cũng chẳng có, cho dù không muốn ăn thì vẫn phải ăn thôi.
Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố như vậy thì trong lòng cũng chẳng biết làm sao, cực kỳ đau lòng. Anh nhanh chóng nhét đũa vào tay cô: "Vợ, em nhìn đi, muốn ăn cái gì thì ăn nhiều một chút."
"Anh cũng phải ăn chứ." Tố Tố một miếng thịt đưa đến miệng anh, anh liền há miệng cắn cả miếng, cũng cầm lấy thìa múc canh, đặt xuống trước mặt cô "Em nhanh chóng ăn đi, anh tự ăn được."
Tố Tố ăn vài miếng liền che miệng chạy đi, Sở Lăng Xuyên bị dọa sợ, liền vội vàng chạy qua thì bị Tố Tố đóng cửa chặn bên ngoài, cô cũng không muốn anh nhìn thấy cảnh tượng ghê ghê này. "Vợ!" Ở bên ngoài Sở Lăng Xuyên nghe thấy Tố Tố ói bên trong, chỉ có thể lo lắng suông mà không giúp được gì, cũng chẳng thay cô làm việc này, trước kia anh chỉ biết phụ nữ khi có thai sẽ nghén thai gì gì đó, nhưng hôm nay thấy chính vợ mình bị hành hạ như vậy, anh càng sâu sắc cảm nhận được phụ nữ mang thai quả thực cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Ăn cơm tối mấy lần rồi cuối cùng cũng ăn xong. Sau khi tắm rửa hai người liền đi nghỉ ngơi. Lúc này Tố Tố đã cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, làm tổ trong lòng anh, cảm thấy thực yên ổn, tay cũng vô tình vuốt nhẹ trên ngực anh.
Cô vô ý, nhưng mà anh có tâm đấy, trong lòng là người con gái mình nhớ mong hằng đêm, huống chi đã lâu lắm không "làm" rồi, anh cũng có nhu cầu. Nhưng mà Tố Tố đang mang thai, anh cũng không thể làm càn, cho nên anh đành phải phát huy hết tính nhẫn nại siêu cường của mình.
Cô gái này, không chịu ngoan ngoãn, đây không phải đang khiêu chiến lực nhẫn nại của anh sao? Sở Lăng Xuyên không nhịn được nữa mà nắm bàn tay không thành thật của cô, ngôn từ chính nghĩa nói: "An Nhược Tố, em có thể ngoan ngoãn chút được không, tay đang mò mẫm chỗ nào vậy."
Lúc này Tố Tố mới hoàn hồn, thấy tay mình đang khiêu chiến trên ngực anh thì liền vội vàng rút tay về, lúc này anh lại nắm chặt, nhân lúc cô không phòng bị mà kéo tay cô đi xuống giữ chặt nơi đó của anh.
Cứng rắn!
Tố Tố tròn mắt nhìn, đây là lần đầu tiên cô đụng chạm đến chỗ này, mặt liền lập tức nóng ran, vội vàng rút tay khỏi cái nắm tay của anh, xấu hổ tức giận vỗ lên ngực anh một cái.
Vẻ mặt Sở Lăng Xuyên cười xấu xa, nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, nghĩ đến việc cô bị nghén đến như vậy liền nhịn không được nói: "Bảo bối, em thực vất vả, anh thực đau lòng, nhưng bản thân lại không thể thay em được. Hãy kiên trì, sau khi sinh đứa con này thì em với anh đều tự do rồi."
"Anh tự do cái gì? Anh cũng không phải sinh con." Người này, mỗi từ mỗi câu đều có thể là người khác thoải mái trong lòng, dùng rất tốt, vẻ ngoài đẹp trai, lời nói cũng xinh đẹp nha.
"Bảo bối, nhìn em khó chịu, anh cũng khó chịu theo." Sở Lăng Xuyên nói xong liền đến gần tai Tố Tố, xấu xa nói: "Hơn nữa, em là thịt trong anh, lúc này thấy được sờ được, sao lại không thể ăn chứ."
Nói xong, lưng Tố Tố liền bị véo một cái không chút lưu tình.