Sở Lăng Xuyên sợ Tiểu Bao không thích ứng được, vội vàng tắt đi, anh không biết nên giải thích với con trai như thế nào, liền dời sự chú ý của tiểu tử, chỉ chốc lát sau cu cậu đã quên mất video mình vừa xem trong máy tính.
Bởi vì xem máy tính, cho nên lúc Tố Tố chuẩn bị điểm tâm xong Tiểu Bao vẫn còn chưa rời giường, nhiệm vụ mặc quần áo này chỉ có thể giao cho Tố Tố rồi.
Tiểu Bao thấy mẹ, lại nhớ tới video lúc nãy, cu cậu chỉ vào bụng Tố Tố, nhăn mặt nói, “Mẹ…..đau đau.”
“Hả?” Tố Tố không hiểu, cô nhìn tay con, rồi lại nhìn bụng mình, lắc đầu, “Bụng mẹ không đau, hay là Tiểu Bao của mẹ đau bụng rồi, có phải cảm lạnh hay không hả?”
Tiểu Bao lắc đầu, không giải thích được, nên không tiếp tục nói nữa, nói tóm lại, cu cậu cũng không hiểu vì sao trong video, bụng mẹ vừa to lại vừa đau.
Cuối cùng Tiểu Bao cũng xuống giường đánh răng rửa mặt thành công, người một nhà bắt đầu ăn điểm tâm, lúc xong xuôi cũng đã mười giờ, thật sự rất hao phí thời gian.
Cũng không biết có phải ba mẹ An đang tạo cơ hội cho Sở Lăng Xuyên và Tố Tố hay không, sau điểm tâm hai ông bà liền bắt cóc mất Tiểu Bao.
Trong nhà chỉ còn lại hai người, Tố Tố đi giặt quần áo, anh muốn giúp một tay, hai người nhất thời chen chúc trong nhà vệ sinh.
Hai người giặt xong cũng là mười rưỡi, anh đi vào phòng ngủ, nói với Tố Tố một cách bình tĩnh, “Bảo bối, anh dùng máy tính tra tài liệu nhé.”
Tố Tố không đề phòng, lại nói, cô cũng không hẹp hòi đến thế, anh dùng thì cứ dùng, việc gì phải báo cáo, cô liền tùy anh.
Sở Lăng Xuyên mở máy tính, nhìn Tố Tố vẫn còn bận rộn, cuối cùng mở file ảnh của Tiểu Bao ra, anh làm bộ kêu lên, “A, đây không phải là dáng vẻ con trai chúng ta khi còn bé sao? Wow vừa mới sinh là như thế này sao?”
Tố Tố sửng sốt một chút, cũng ngừng động tác lau nhà, nhìn về phía anh buồn bực hỏi: “Không phải anh tra tài liệu ư, sao có thể thấy ảnh của con?”
“Mới vừa tìm không thấy, mở ảnh ra thì thấy cái này.” Sở Lăng Xuyên chính là Sở Lăng Xuyên, nói dối không chớp mắt, còn mang dáng vẻ phớt lờ.
Tố Tố buông chổi trong tay, không biết vì sao, cô không hi vọng anh thấy được dáng vẻ của cô lúc sinh bảo bảo, đây là lúc cô xấu xí nhất, cũng là lúc cô đau đớn nhất.
Cô vừa định đưa tay ngăn cản thì Sở Lăng Xuyên lại kéo tay cô lại, ôm cô vào ngực, “A, haha, tiểu tử này khóc kinh quá bảo bối, sao không có âm thanh?”
Tố Tố đang muốn giúp anh lấy chuột điều chỉnh âm thanh, thế nhưng anh đi trước một bước, mở video khác xem, vừa khéo là video sắp sinh bảo bảo.
“A….Cái này không thể xem.” Tố Tố đoạt lại chuột, Sở Lăng Xuyên đâu để cho cô như ý, anh ôm chặt cô vào lòng, cố ý giả bộ hồ đồ, “Làm sao, có cái gì không thể nhìn, chẳng lẽ….cho con bú???”
Một câu thành công làm mặt cô đỏ ửng, dùng sức giãy giụa muốn tắt video nhưng đã không kịp, trong màn hình xuất hiện khung cảnh bệnh viện quen thuộc.
“Cái này không có gì đẹp….anh nhanh tắt đi.” Tố Tố nhanh chóng kêu, cũng dùng giằng thoát ra, nhưng Sở Lăng Xuyên lại ôm cô không thả, đôi mắt nhìn chằm chằm máy tính.
Trong video xuất hiện hình ảnh đau đớn của cô, lúc cô cố gắng mỉm cười, cố gắng kiên cường. Video chuyển đến đoạn cô được đưa vào phòng sinh.
Tố Tố không dám xem lại video trước mặt Sở Lăng Xuyên, thật may không có âm thanh, nếu không có lẽ đã truyền đến âm thanh như giết heo rồi.
Cô lâm vào hồi ức những năm tháng trước kia, đó là thời điểm vừa đau vừa vui sướng trong cuộc đời cô, đau bởi vì anh, vui vẻ vì đứa bé đến. Cô chưa bao giờ nghĩ, hai người họ còn có thể ôm nhau ngồi một chỗ xem lại đoạn video này, Tố Tố vừa hạnh phúc vừa đau đớn.
Sở Lăng Xuyên không nhịn được ôm chặt Tố Tố hơn, anh muốn cảm nhận nỗi đau của cô thông qua việc tìm hiểu quá khứ của cô, những ngày mà anh vắng mặt.
Cuối cùng bảo bảo cũng sinh, Sở Lăng Xuyên vỗ bắp đùi mình, kích động la lớn, “Sinh, sinh! Bảo bối, không sao, rất giỏi. Tiểu tử thối, rốt cuộc cũng chịu ra rồi, hành hạ mẹ con như vậy làm ba rất đau lòng có biết hay không?”
Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên làm cho hết hồn, cô ngẩng lên nhìn anh, anh khóc!
Sở Lăng Xuyên ý thức được sự luống cuống của mình, anh quay sang hôn nhẹ vào mặt Tố Tố, “Bảo bối, anh xin lỗi, anh không thể chăm sóc tốt cho em trong những năm gần đây…..”
Anh khổ sở nói xong, lại trầm mặc, Tố Tố cảm nhận cánh môi lạnh băng đang áp sát cô, lệ nóng rơi xuống trên má cô…….
Sở Lăng Xuyên tiếp tục quay sang nhìn, vừa khéo thấy cảnh con trai được tắm rửa sạch sẽ, đặt trong xe nhỏ. Trong cả quá trình Tố Tố vô cùng đau đớn, nhưng cô không có khóc, cô kiên cường như vậy, vĩ đại như vậy.
Thế nhưng khi đứa bé được đẩy tới trước mặt Tố Tố, cô khóc!
Nước mắt cô làm anh đau đớn, anh không nghĩ ra, vì sao cô lại khóc? Vì sinh mệnh mới đến hay là bởi sự thiếu hụt anh bên cạnh?
Hình như anh có thể cảm nhận một chút tâm tình của cô lúc bụng mang dạ chửa chờ sinh mà chồng thì bặt vô âm tín.
Có lẽ trong một khắc nhìn thấy đứa bé ra đời kia, cô đã quyết định từ bỏ anh, trừ ba mẹ, đứa bé là tất cả của cô, mà anh, chồng của cô, đã không còn được phép xuất hiện.
Anh ngẩng đầu, hít sâu một hơi, cứng rắn ép những giọt nước mắt trở về, hiện tại rơi lệ đã quá muộn, có ích gì?
Anh thiếu cô quá nhiều, cũng nợ đứa bé quá nhiều, dù có bù đắp bao nhiêu, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, có những thứ, đã tổn thương sẽ không bao giờ bù đắp được.
Anh hôn cô lần nữa, “Bảo bối, anh rất đau, tại sao lúc ấy anh không thể xuất hiện bên cạnh em, không bên cạnh em để chào đón con trai chúng ta.”
Tố Tố ở bên sát phong cảnh: “Sao em cảm thấy anh đau lòng giống như bỏ lỡ truyền hình trực tiếp bóng đá vậy?”
Sở Lăng Xuyên đen mặt, “Anh đang khó chịu lắm, thật đấy.”
Thật ra thì cô chỉ không muốn nhớ lại thời gian trước kia, không muốn chia sẻ với anh những năm tháng đau khổ cho nên muốn đổi chủ đề, cô không muốn nhìn thấy anh đau lòng, những cảm xúc này đối với cô….rất vô lực.