Tố Tố để cho trái tim của mình lẫn trong óc đều tràn đầy là Sở Lăng Xuyên. Cô dụng tâm cảm nhận nụ hôn môi của anh, cảm nhận cảm giác ôm nhau. Bàn tay của anh dán tại eo ếch của cô. Môi của anh mút lấy đầu lưỡi của cô, từng phát từng phát, cuối cùng, anh nhẹ nhàng cắn cắn lên môi của cô: "Bảo bối, thời gian còn sớm, nếu không chúng ta làm một chút nhé?"
Nói xong, Sở Lăng Xuyên tự tay lấy cái chén Tố Tố đang cầm trong tay cùng với bàn chải đánh răng, nhét vào trên giá rửa mặt. Bàn tay to của anh nắm giữ ở hông của cô, nhấc cô lên, đặt ở trên bồn rửa tay có chút lạnh lẽo bởi còn có giọt nước trên đó.
Sở Lăng Xuyên hôn cô. Bàn tay của anh thăm dò vào bên trong quần áo của cô, làm loạn. Khiến cho Tố Tố có chút ý loạn tình mê, thế nhưng cô vẫn còn giữ được một chút lý trí, hơi thở có chút bất ổn, nói: "Nhưng mà, chúng ta còn phải đi đón cục cưng nữa mà… A." Tố Tố vừa mới nói được đến đó, đã bị anh đoạt lấy thật sâu, gắt gao kết hợp với nhau ở cùng một chỗ. Cảm giác tốt đẹp như vậy, ăn ý như vậy, trêu chọc cô, khiến cho cô mở to hai mắt nhìn anh đầy mê luyến.
Thần thái lẫn vẻ mặt của anh nhìn vẫn giống như trước kia, không có một chút khác thường, không hề có sự ghét bỏ, kinh sợ hoặc là gì khác. Chỉ có hai người kết hợp ở cùng nhau, hòa hợp và say mê.
Rốt cuộc trái tim của Tố Tố đã được buông thả xuống tất cả những nặng nề và căng thẳng. Cả thể xác và tinh thần của cô đều được buông lỏng. Hai tay cô ôm lấy Sở Lăng Xuyên. Mặt chôn ở trên bờ vai rộng rãi của anh, hốc mắt đã ươn ướt, bởi vì sự ấm áp, cũng bởi vì cảm động trước tình yêu thật sâu của anh.
Một hồi hoan ái, làm sao có thể đủ được. Thế nhưng mà, thời gian thì lại không đủ. Hai người đành chỉ có thể kết thúc, rửa mặt, mặc quần áo. Mỗi người uống vào một hộp sữa chua, rồi sau liền ra cửa, đi đón Tiểu Bao Tử. Tiếp đó cả nhà đi tụ hội.
Thời điểm đến nhà của Sở Vệ Bình ở bên này. . . Tiểu Bao Tử còn đang lái xe ở trong khu vực vui chơi. Trên mắt cu cậu còn đeo một cặp kính, trên người mặc một bộ tây trang nhỏ. Nhìn vào miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu, có bao nhiêu sự dễ thương rồi.
Cậu nhóc nhìn thấy ba mẹ đi tới. . . Tiểu Bao Tử điều khiển chiếc ô tô nhỏ chạy bằng điện của mình chạy tới, dừng ở trước mặt cha mẹ. Bàn tay nhỏ bé còn đặt lên ở trước ngực, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn ba mẹ, hỏi: "Bảo bối, mũ mũ, nhìn cục cưng có ngầu không?"
Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên bị câu nói của Tiểu Bao Tử chọc đến cười một trận. Càng nhìn đến cái tư thế kia của cu cậu, lại càng cảm thấy cực kỳ đáng yêu. Nghe cái lời nói kia, quả thực làm cho người ta phải ngạc nhiên không thể tin được là, câu nói đó đã được nói ra từ trong miệng của cục cưng.
Sở Vệ Bình cầm trong tay chiếc điều khiển xe đẩy, cười cười đi tới. Tự bản thân cháu nội bảo bối của ông, thực sự đã khiến cho rất nhiều người yêu thích rồi. Ngay cả lời nói của cu cậu cũng đều làm cho người ta không thể nào tưởng tượng được, thực sự rất ngạc nhiên!
"Ba."
Sở Lăng Xuyên cùng Tố Tố chào Sở Vệ Bình. Sở Lăng Xuyên cũng xoay người ôm lấy con trai từ trong xe ra ngoài: "Con trai, ngày hôm nay nhìn con thật là đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả ba ba nữa rồi. Bộ trang phục này là do ai mua cho con vậy?"
Tiểu Bao Tử vừa quay đầu, chiếc kính đang đeo trên mắt liền trực tiếp rơi xuống trên đất rồi. May mắn là không bị vỡ nát. Tố Tố chạy nhanh đến nhặt lên, mà Tiểu Bao Tử nhìn thấy đồ của mình không bị hư hỏng gì, liền giơ ngón tay nhỏ ra chỉ vào Sở Vệ Bình: "Ông nội mua cho cục cưng quần áo ạ."
Tố Tố nhìn thấy Sở Vệ Bình đầu đầy tóc bạc, nghĩ cô và Sở Lăng Xuyên suốt một đêm qua cũng chưa chăm sóc cho đứa nhỏ, không khỏi quan tâm hỏi: "Ba ba, ngài chắc đã mệt mỏi rồi. . . Ngài ngồi xuống nghỉ một chút đi."
Sở Vệ Bình xua xua tay, một bộ dáng vẻ khen thằng cháu nội của mình: "Không mệt mỏi chút nào hết! Tiểu Bao Tử cực kỳ ngoan. Tự bản thân nó chơi đùa một mình, cũng không cần ba phải chăm sóc gì hết. Nó thật hiểu chuyện, rất biết nghe lời, cực kỳ ngoan ngoãn."
Sở Lăng Xuyên nhìn cha của mình tuổi tác đã cao: "Ba, giữa trưa chúng con sẽ không cùng ngài được rồi. Chúng con có hẹn gặp mặt cùng với Khôn tử và Minh Thành rồi ạ."
"Ừ, các con cứ đi thôi, một lát nữa anh cả của con sẽ cho người đến đón ba đi rồi."
"Ba, nếu ngài không có việc gì, hay là ba cùng đến ở trong doanh trại bộ đội với con vài ngày đi."
"Ôi dào, đi đến nơi đó thì ba có mà phải kìm nén đến nghẹn mà chết mất. Vẫn là ở lại nơi này tự tại thì hơn."
Còn đang nói chuyện thì chuông điện thoại di động của Sở Vệ Bình vang lên. Ông móc điện thoại di động ra, liền nhìn thấy là số máy của Sở Việt Dương gọi tới, liền nói với hai người bọn họ: " Sở Việt Dương đã bảo người đi tới đây để đón ba rồi. Được rồi, các con cứ đi đi thôi. Bây giờ ba đây cũng đi đến hai ngày nữa mới trở về."
Sở Lăng Xuyên nhếch môi: "Ba, vậy chúng con đi đây ạ. Con trai, con chào tạm biệt với ông nội đi nào."
Tiểu Bao Tử vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, còn nghiêng người hôn một cái ở trên mặt của Sở Vệ Bình: "Cháu chào ông nộ. Hẹn gặp lại. Cục cưng nếu rảnh thì sẽ đến thăm ông nội ạ."
"A! Cái miệng nói thật ngoan chưa kìa, Hẹn gặp lại cục cưng nhé!" Sở Vệ Bình cao hứng cười toe toét. Cái thằng cháu nội đích tôn này, thật sự khiến cho ông vô cùng yêu thích.
Chào từ biệt với ông cụ xong, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên liền mang theo Tiểu Bao Tử đi tới quán cơm của La Vĩ Khôn: "Quán cơm này là quán ăn nhỏ, việc làm ăn xem ra lại còn hưng thịnh hơn so với trước kia. Người tới người đi, cực kỳ náo nhiệt."
Nhân viên phục vụ thật có mắt nhìn sắc sảo. Chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra ngay bọn họ. Có người ra đón chào, đưa Tố Tố và Sở Lăng Xuyên đi tới chỗ trong phòng có La Vĩ Khôn và Hàm Hàm. Thiệu Minh Thành cũng đã tới rồi, chỉ còn thiếu có một mình Tiểu Nhiên.
La Vĩ Khôn vừa nhìn thấy Tiểu Bao Tử đã nghĩ muốn trêu đùa cu cậu: "Con trai nuôi à, cha nuôi cực kỳ nhớ con đó. Con xem. Cha nuôi cùng với mẹ Hàm đặc biệt mua cho con kẹo sữa đây này. Con gọi một tiếng cha nuôi đi, thì cha nuôi cho con kẹo sữa để ăn."
Tiểu Bao Tử ngồi ở trên đùi La Vĩ Khôn. Cu cậu nhìn lên cái người đang bảo nhóc gọi là cha nuôi kia, hai cánh tay nhỏ bé khoanh ở trước ngực, vẻ mặt thành thật nói: "Mẹ không cho phép cục cưng ăn chẹo (kẹo) đâu, răng của con bị con ăn hỏng mất rồi."
Ha ha, cậu nhóc không chịu nhận lấy giấy nợ của La Vĩ Khôn. Mọi người liền cười ầm lên một trận. Thiệu Minh Thành nhìn hai đôi nhân tình ngồi đối diện tình cảm thân thân mật mật như vậy, trong tim của anh không rõ là mùi vị gì. Đương nhiên không phải là anh không mừng thay cho La Vĩ Khôn, anh chính là đang ở đó than thở cho mình.