Tiểu Bao Tử liền đứng lên, cánh tay nhỏ ôm chặt lấy cổ Tố Tố, cái miệng nho nhỏ hôn tới tấp ở trên mặt Tố Tố. Nhóc tận tâm hôn mẹ, hai bàn tay nhỏ cũng đặt ở trên mặt cô, xoa xoa cho cô: "Mẹ, xoa xoa."
Tố Tố bị động tác nhỏ của con trai làm cho cảm động, thiếu chút nữa lại rơi lệ, may mắn cô nhịn lại được. Tố Tố nắm giữ bàn tay nhỏ bé của con trai hôn mấy lần, nở nụ cười: "Con trai thật ngoan, mẹ không khó chịu nữa rồi, cũng nín khóc rồi, vẫn là con trai giỏi an ủi mẹ nhất."
Tiểu Bao Tử dường như là tin vào lời mẹ nói. Nhóc thật biết điều, khéo léo nằm gọn ở trong lòng cô, @MeBau*[email protected]@ không khóc không làm khó. Chính là dùng cặp mắt to đen bóng kia hết nhìn sang Tố Tố lại nhìn sang ba ba vẫn luôn luôn trầm mặc.
Bởi vì Tố Tố khóc nỉ non, nên có chút đau đầu, cô liền ôm Tiểu Bao Tử đi vào phòng ngủ, tính toán ngủ một chút. Tiểu Bao Tử cũng không ngủ được, tuy nhiên nhóc lại thật nghe lời nằm yên ở trong lòng Tố Tố. Mắt của cậu nhóc rất biết nhìn sắc mặt người khác. Người lớn mất hứng, nhóc cũng không nghịch ngợm nữa.
Bất tri bất giác, Tố Tố còn đang ngủ thiếp đi, Tiểu Bao Tử vậy mà lại từ trong lòng cô chui đi ra, ngồi ở một bên. Hai cái cánh tay nhỏ còn học theo bộ dạng của người lớn mà vòng lấy nhau ở trước ngực, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, rồi sau đó cứ ngồi như vậy, nhìn Tố Tố.
Sở Lăng Xuyên tiến vào, nhìn thấy cái bộ dáng này của con trai, anh bỗng cảm thấy ấm áp, lại cảm thấy con trai thật đáng yêu. Anh đi qua, nhỏ giọng nói: "Con trai, ba ba dẫn con đi ra phòng khách chơi nhé."
Tiểu Bao Tử quay đầu nhìn về phía ba ba, mắt to chớp chớp, vẻ tràn đầy bất mãn toan tính đối với Sở Lăng Xuyên. Cậu nhóc vẫn cảm thấy chính ba ba đã làm mẹ khóc, liền lắc lắc đầu, bĩu môi ra, dùng giọng nói non nớt và đáng yêu mà nói rất dứt khoát: "No! No!"
"Chúng ta đi xuống lầu ngồi thú nhún." Sở Lăng Xuyên tiếp tục dụ hoặc con trai mình, tuyệt đối không thể bởi vì sự hiểu lầm của ngày hôm nay, mà khiến cho con trai có cái nhìn khác đối với mình. Nhưng nào ngờ, cậu nhóc vẫn chỉ cứ lắc đầu, nói: "No!"
Giỏi lắm, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn thật là cố chấp, còn dám đáp trả lại cho anh bằng tiếng Anh nữa kia. Sở Lăng Xuyên đi đến bên giường, vươn ngón tay lên gãi gãi một chút lên cái bụng của cậu nhóc, "Đi ngồi xe lửa nhỏ. Đi theo các bạn nhỏ để chơi đùa. Mua kẹo ăn."
"…" Cậu nhóc nghe ba ba nói xong lập tức đứng dậy nhào vào trong lòng Sở Lăng Xuyên. Ha ha! Chỉ một viên kẹo đường liền đã mua chuộc được nhóc tì kia rồi! Sở Lăng Xuyên cười hắc hắc, cũng hôn một cái ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, sau đó ôm Tiểu Bao Tử đi xuống dưới nhà chơi.
Tố Tố ngủ mơ mơ màng màng, nghe được hai cha con dỗ dành đối với nhau, bất quá cô cũng không có tỉnh lại, vẫn tiếp tục ngủ. Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Đến khi... cô tỉnh lại thì đã hơn bốn giờ chiều rồi. Đầu cô choáng váng mê mang, liền đi tắm rửa một cái, tắm xong cơ thể đã nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.
Khóc, phát tiết ra, dường như trong người cô cũng được nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều. Tắm rửa xong, Tố Tố ngồi ở bên giường ngẩn người, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, lại giống như thực sự chỉ là ngồi đó ngẩn người, cũng không suy nghĩ cái gì hết. Ngay lúc cô còn đang sững sờ ở đó, thì nghe thấy phòng khách có tiếng mở cửa đóng cửa, tiếp theo là giọng nói đáng yêu của Tiểu Bao Tử: "Mẹ."
Cô đứng dậy đi ra ngoài phòng khách. Vừa đi ra khỏi phòng ngủ, cô nhìn thấy Tiểu Bao Tử thắng lợi trở về, tay trái cầm kẹo que, tay phải cầm kem, trong túi thì nhét tràn đầy không biết những thứ gì. Còn Sở Lăng Xuyên lại dấu một bàn tay ở phía sau, ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng.
Tiểu Bao Tử liếm kem một chút lại liếm một chút xuống cây kẹo que. Trên bàn tay nhỏ bé toàn là nước kem tan chảy đặc sánh hòa lẫn với đường chảy ra từ cây kẹo que. Sợ cậu nhóc ăn nhiều đồ lành sẽ bị tiêu chảy, Tố Tố giả vờ thật thèm nhỏ dãi nói: "Con trai, cho mẹ ăn một miếng kem được hay không?"
Cậu nhóc cũng không một chút bủn xỉn, đi đến trước mặt Tố Tố, giơ bàn tay nhỏ bé lên để cho cô ăn. Tố Tố xoay người cắn một miếng nhỏ, lại nói với Tiểu Bao Tử: "Con trai, đi đến cho ba ba ăn một miếng."
Cậu nhóc lại đi tới bên người ba ba. Sở Lăng Xuyên cũng hiểu ý tứ của Tố Tố. Anh xoay người lại, há mồm cắn lên một miếng. Tiểu Bao Tử thu tay lại thì nhìn thấy cây kem của mình chỉ còn lại một cái que, Đầu tiên là nhóc có chút sửng sốt, một lúc sau tiện đà liền oa lên một tiếng khóc, không còn kem nữa rồi.
Nước mắt lưng tròng, nhóc nhìn vào miệng Sở Lăng Xuyên, lại nhìn sang Tố Tố, bàn tay nhỏ gắt gao nắm chặt lấy cái que kem, mím môi, thương tâm lại uất ức kêu: " Kem kem… Bánh ngọt bánh ngọt..."
Tố Tố vừa tức vừa buồn cười. Cái anh chàng Sở Lăng Xuyên này, không biết nên để lại cho đứa nhỏ một chút hay sao. Sở Lăng Xuyên thì một ngụm nuốt luôn miếng kem xuống, cười hắc hắc, nhìn bộ dạng đầy vẻ cam chịu của con trai, anh thật vui vẻ.
Tiểu Bao Tử ôm lấy chân Sở Lăng Xuyên, bộ dạng muốn bò lên trên, một phát lau luôn những gì đó đặc sánh còn đang dính trong tay vào quần của anh. Sở Lăng Xuyên xoay người lại, một cánh tay ôm con trai lên.
Tiểu Bao Tử vươn bàn tay nhỏ bé lên móc miệng Sở Lăng Xuyên ra, miệng kêu: "Kem kem… Bánh ngọt bánh ngọt "
Sở Lăng Xuyên mở rộng miệng, để cho Tiểu Bao Tử xem, không có gì hết. Anh đã sớm nuốt vào trong bụng rồi. Cậu nhóc vừa nhìn thấy lại khóc càng lợi hại hơn, nước mắt rơi xuống thành chuỗi, đến một miếng nhóc còn chưa được ăn cơ đấy, mới chỉ liếm có vài cái thôi! Oa, hu hu.
Tiểu Bao Tử oa oa khóc, Sở Lăng Xuyên đau lòng nhưng cũng không sao nhịn được cười. Tố Tố cũng đau lòng, đỡ con trai từ trong lòng Sở Lăng Xuyên ra, ôm lấy, dỗ dành: "Cục cưng ngoan, không khóc nữa nhé."
Sở Lăng Xuyên cũng vội vã đi dỗ dành Tiểu Bao Tử, "Con trai không khóc nữa nào, ba ba làm cho con một cái khác được không? Làm một cái mà người khác không mua được, ba ba làm ăn còn hoàn hảo hơn là mua kia."
Tiểu Bao Tử lập tức ngừng tiếng khóc, quay đầu nhìn về Sở Lăng Xuyên, trên mặt còn giàn dụa nước mắt. Nhóc lại mở to hai mắt, nhìn anh đầy vẻ chờ mong, nói: "Kem kem… Bánh ngọt bánh ngọt."
"Ờ! Kem kem… Bánh ngọt bánh ngọt, ba ba làm kem cho con ăn." Sở Lăng Xuyên nói xong lại ôm lấy Tiểu Bao Tử, rồi sau đó, mặt khác cũng duỗi cánh tay vẫn luôn dấu ở phía sau lưng đưa đến trước mặt Tố Tố. Một bó hoa bách hợp màu trắng rơi vào trong mắt Tố Tố.
Anh cười mê người, con ngươi đen thâm thúy, tiến đến trước mặt cô, thừa lúc Tiểu Bao Tử không chú ý, anh khẽ mổ một một nụ ở trên mặt cô, nhét bó hoa vào trong tay cô: "Bảo bối, anh tặng em!"
Tố Tố nhận hoa, nhìn anh một cái, không nói chuyện đi cắm hoa vào trong bình hoa. Còn Sở Lăng Xuyên thì phụ trách đi làm kem cho Tiểu Bao Tử ăn, có thế này chọc cười cậu nhóc này được rồi.
Cơm chiều vẫn như cũ, là do Sở Lăng Xuyên làm, Tiểu Bao Tử cũng đã sớm quên mất cái gọi là kem để đông lạnh ở trong tủ lạnh rồi. Nhóc ăn uống no đủ rồi, liền một mình bắt đầu chơi đồ chơi của mình.
Mà Tố Tố thì ngồi làm tổ ở trên ghế sofa xem tivi. Sở Lăng Xuyên một lát chơi cùng con trai, một lát lại cùng bên bà xã, một mình người bận rộn, loay hoay, nhưng anh lại rất thích! Đây chính là cuộc sống, là niềm hạnh phúc trong cuộc sống!
Tiểu Bao Tử chơi một lúc liền mệt nhọc, ôm lấy đồ chơi của mình lăn ra ngủ ở trên tấm thảm trải riêng cho nhóc chơi. Cái miệng nhỏ còn chu ra, hơi mấp máy một chút, phảng phất như đang ăn vật gì tốt ở trong giấc mộng vậy. Có lẽ là nhóc đang ăn kem mà khi nãy vẫn còn chưa kịp ăn.