Xe dừng lại ở cửa biệt thự, Tố Tố nhìn thấy ở cửa biệt thự có vài người đàn ông cao lớn mặc đồ đen và đeo kính, dáng vẻ rất không tốt, những người này là vệ sĩ của Trì Dật Phi sao ?
Sở Lăng Xuyên quay đầu nhìn Tố Tố, bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô, trầm giọng nói : "Bảo bối, đừng sợ, có anh ở đây."
Tố Tố quay đầu nhìn về phía Sở Lăng Xuyên mà nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh đi một cái : "Ai nói em sợ. Bọn họ làm cái này cũng chỉ làm đủ khí thế thôi, em ước chừng so sánh với anh thì những người này đều là hổ giấy. Hơn nữa hiện tại chính là xã hội pháp trị (*), em không tin bọn họ dám làm xằng bậy cho nên có cái gì phải sợ chứ."
(*) : Xã hội sử dụng pháp luật, cái này cũng không xa lạ gì đâu nhỉ ^^
Qủa nhiên là không sợ, nếu không ở đâu lại bình tĩnh suy nghĩ việc này, Sở Lăng Xuyên câu môi, cười như không cười : "Không nghĩ tới em xem trọng anh như vậy, hơn nữa còn tin tưởng anh như vậy, cảm thấy vô cùng vinh hạnh."
Nhìn không nổi anh ra vẻ bảnh chọe như vậy, với cả Tố Tố vẫn còn tức giận với anh cho nên rất không nể mặt anh mà đả kích : "Sở Lăng Xuyên, anh đứng ra vẻ như vậy nữa, em chỉ tin tưởng đồng chí Quân Giải Phóng thôi."
Hai người đang nói chuyện thì có hai người đàn ông mặc tây trang đi tới, mỗi bên giúp một người, giúp Sở Lăng Xuyên và Tố Tố mở cửa xe rồi đồng thanh nói : "Mời. Ông chủ của chúng tối chờ ở bên trong."
Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên liếc mắt nhìn nhau sau đó buông tay nhau, lưu loát xuống xe rồi đi đến vị trí đầu xe. Sở Lăng Xuyên lại lần nữa cầm tay Tố Tố dắt đi, mang theo cô nhanh chóng đi vào bên trong.
Tầng một biệt thự là một phòng họp rộng lớn, bố trí một cái bàn, tận bên trong đậu một chiếc xe thể thao màu đỏ, bên kia là một nơi để tiepse khách. Trì Dật Phi ngồi ở đằng kia, đang bắt chéo chân uống trà, đối với Sở Lăng Xuyên và Tố Tố làm như không thấy.
Trong nháy mắt khi Sở Lăng Xuyên tiến vào đã đảo qua toàn bộ bố cục qua đáy mắt. Đối với thái độ của Trì Dật Phi, anh cũng không thèm để ý, một bộ quân trang phẳng phiu đứng ở nơi đó, giống như quân kỳ sừng sững không ngã, cả người đều là khí chất kiêu ngạo. Ánh mắt cao ngạo mà ung dung, lộ ra sắc bén và uy nghiêm.
Dù sao Tố Tố cũng tu luyện chưa đủ, bầu không khí này làm cho cô cảm thấy kỳ dị, quay đầu nhìn Sở Lăng Xuyên, lại nhìn kỹ Trì Dật Phi, trong lòng có chút không yên cùng luống cuống. Mặc dù hôn nhân này không có tình yêu nhưng mà cô cũng không muốn có nhiều bụi gai.
Cuối cùng Trì Dật Phi cũng thiếu kiên nhẫn đứng lên, bước đi rất tao nhã, đi từng bước tới chỗ Sở Lăng Xuyên bọn họ. Tố Tố nhìn hắn lại nghĩ đến, Trì Dật Phi, anh có thể đứng ra vẻ tao nhã như vậy hay không, thực làm cho người ta không thoải mái.
Trì Dật Phi đứng ở chỗ cách Sở Lăng Xuyên và Tố Tố hai bước, nhìn Sở Lăng Xuyên từ trên xuống dưới rồi hỏi : "Cô giáo An, không biết họ của chồng cô là gì ?"
Không đợi Tố Tố mở miệng nói, Sở Lăng Xuyên đã lạnh lùng đáp : "Không dám, họ Sở."
"Sở tiên sinh." Trì Dật Phi cười cười, buông tay chỉ chỉ toàn bộ xung quang, sau đó dùng một loại giọng nói rất nhẹ : "Sở tiên sinh, anh nhìn toàn bộ đi, không định nói chút gì sao ? Sẽ không nghĩ đến chút gì sao ?"
Tố Tố giống như hiểu được Trì Dật Phi muốn làm cái gì, hắn muốn dùng sự giàu có của hắn để nhục nhã Sở Lăng Xuyên, làm cho Sở Lăng Xuyên cảm thấy chính minh chỉ có hai bàn tay trắng. Trong lòng Tố Tố thực khinh bỉ Trì Dật Phi, cũng rất tức giận, cô đang muốn mở miệng nói thì Sở Lăng Xuyên lại giành trước một bước.
"Nơi này mọi thứu đều rất xa hoa, giàu có." Sở Lăng Xuyên nói xong nhìn bốn phía một chút, rồi sau đó tầm mắt đặt ở trên người Sở Lăng Xuyên, dùng một loại giọng điệu nghiêm túc nói : "Không biết Trì tiên sinh có biết hay không, khu vực này trong kháng chiến từng bị quân địch chiếm lĩnh, bậc tiền bối của chúng ta vì đoạt lại nơi này mà đổ máu hy sinh ở trận địa. Rất nhiều chiến sĩ đã phải trả giá băng mạng sống và máu của mình, cuối cùng để đoạt lại lãnh thổ. Trì tiên sinh, còn muốn tôi nói điểm gì nữa ?"
Tố Tố kinh ngạc nhìn Sở Lăng Xuyên, nhìn uy nghiêm và cao ngạo trong ánh mắt khiếp người kia, không biết vì sao Sở Lăng Xuyên chỉ đơn giản nói mấy câu thế nhưng lại làm cho cô hơi có chút cảm giác máu nóng sôi trào.
Sắc mặt Trì Dật Phi thay đổi, hoàn toàn không dự đoán được Sở Lăng Xuyến sẽ nói ra như vậy, hắn không thể đè xuống ý nghĩ của Sở Lăng Xuyên để ấn lộ số của. Hắn chỉ chỉ chiếc xe thể thao màu đỏ kia, lại chỉ chỉ xung quang : "Danh xe (*), khu nhà cao cấp, tài phú, những điều này đều là đàn bà tha thiết mơ ước, tôi có thể cho người con gái của mình mọi mong muốn của cô ấy. Mà anh, có thể cho cô ấy cái gì, vô tận cô đơn cùng chờ đợi. Anh cái gì cũng không cho cô ấy được, anh nên trả lại tự do cho cô ấy, như vậy mới có thể làm cô ấy hạnh phúc !"
Lúc này Tố Tố nóng nảy rồi, cái này rõ ràng là nhục nhã Sở Lăng Xuyên, chỉ thiếu chút nữa là nói Sở Lăng Xuyên anh là người tham gia quân ngũ, muốn cái gì cũng không có, biết điều mà nhường lại vợ mình đi, tôi mới có thể cho cô ấy hạnh phúc.
Cảm thấy Sở Lăng Xuyên sắp tức giận, lại sợ phiền phức mà cãi nhau lớn, Tố Tố nắm chặt tay của Sở Lăng Xuyên, đối với Trì Dật Phi nói không ngừng : "Phi phi phi, anh, anh, anh câm miệng cho tôi. Họ Trì, đừng tưởng rằng anh có mấy đồng tiền dơ bẩn liền rất giỏi, bà đây không hiếm lạ nhá. Anh, anh ôm danh xe của mình đi, ôm khu nhà cao cấp cũng cái tài phú của mình mà tắm một cái rồi ngủ đi !"
Sở Lăng Xuyên buông lỏng tay của Tố Tố, đi tới gần Trì Dật Phi, cùng hắn gần như áp vào nhau. Trên người Sở Lăng Xuyên phát ra cái khí thế át người, làm cho Trì Dật Phi nhịn không được lo lắng một chút.
Trì Dật Phi cao 1m75, so sánh với người thường không tính quá lù nhưng đứng trước mặt Sở Lăng Xuyên rõ ràng thấp một đoạn, khí thế cũng thua một nửa nhưng lại ra vẻ cường đại, không để cho mình quá mất mặt.
Tố Tố đứng ở đằng kia, rất sợ Sở Lăng Xuyên cùng Trì Dật Phi đánh nhau, cũng không phải sợ Sở Lăng Xuyên sẽ bị đánh mà sợ sẽ có ảnh hưởng với sự nghiệp của anh, cô không nghĩ bởi vì cô mà liên lụy đến anh.
Tố Tố nhìn thấy Sở Lăng Xuyên nói gì đó bên tai Trì Dật Phi, giọng nói nhỏ nên cô không nghe được. Chỉ nhìn thấy sắc mặt Trì Dật Phi thay đổi, một bộ dáng như mèo bị giẫm phải đuôi, giơ nắm đấm đánh tới Sở Lăng Xuyên.
"A !" Tố Tố nhịn không được kinh hãi, nghĩ Sở Lăng Xuyên sẽ bị đánh một quyền nhưng mà Sở Lăng Xuyên lại nhanh nhẹn tránh đầu, sau khi bàn tay ngăm đen bắt được nắm tay Trì Dật Phi liền túm như vậy. Trì Dật Phi thẳng tắp bị ném ra ngoài, hướng đến chỗ nàng mà ngã chỏng vó.
Động tác quá nhanh, quá ngoan (ác), gần như Tố Tố không thấy rõ làm như thế nào, chỉ thấy một tránh một túm mà người Trì Dật Phi đã rất chướng tai gai mắt nằm ở đó rồi, nửa ngày cũng không có động tĩnh, sẽ không ngã chết chứ ?
Tố Tố có chút lo lắng sẽ tai nạn chết người, đi qua nhìn thì chỉ thấy Trì Dật Phi vẻ mặt đau đớn, há mồm thở dốc. Dường như hắn muốn đứng lên nhưng kinh ngạc vì không dậy nổi. Tố Tố nhớ tới cái vòng tay kia, vội vàng lấy ra từ trong túi, định quăng cho hắn sau đó liền đi.
Lúc này Sở Lăng Xuyên đi tới, cầm vòng tay trong tay Tố Tố rồi sau đó ngồi xổm xuống, dùng tay kia túm tay Trì Dật Phi lên rồi đặt vòng tay vào trong tay hắn : "Trì tiên sinh, thứ quý trọng như này nên thu lại."
Sở Lăng Xuyên rất tốt bụng giúp Trì Dật Phi lấy tay nắm chặt vòng tay, bàn tay ngăm đen cầm tay của Trì Dật Phi. Tố Tố nghĩ không có việc gì, đang muốn kéo Sở Lăng Xuyên rời đi thì chỉ nghe thấy một tiếng gãy, còn có tiếng Trì Dật Phi kêu đau vang lên.
Chờ khi tay Sở Lăng Xuyên rời khỏi tay Trì Dật Phi, Tố Tố mới nhìn thấy vòng ngọc bị gãy trong tay Trì Dật Phi. Mà tay Trì Dật Phi đau mà run run, không biết có gãy xương hay không ? Lúc này Tố Tố mới ý thức được là Sở Lăng Xuyên dùng sức khi nắm tay Trì Dật Phi, làm vỡ vòng tay kia. Trời ơi, bàn tay Sở Lăng Xuyên là cái gì vậy ?!
Sở Lăng Xuyên không để ý tới Tố Tố kinh ngạc mà đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, còn ghé vào Trì Dật Phi, vẻ mặt bình tĩnh nói : "Trì tiên sinh, hôm nay gặp mặt, nếu về sau không muốn nghe lại lời của tôi, mời anh cách xa vợ tôi ra một chút, anh quấy rầy đến sinh hoạt hàng ngày của cô ấy."
Sở Lăng Xuyên nói xong nắm tay Tố Tố, xoay người đi ra ngoài. Trì Dật Phi vốn định gọi người nhưng rồi cuối cùng lại thống khổ kêu gào : "Gia nhập quân ngũ rất giỏi sao, các người, tôi sẽ tìm lãnh đạo của mấy người !"
Tố Tố nghe tiếng kêu gào phía sau, nhịn không được lo lắng nhìn Sở Lăng Xuyên. Chỉ thấy vẻ mặt anh ung dung, ánh mắt bình tĩnh, đối với uy hiếp của Trì Dật phi không thèm để ý : "Sở..."
"Về nhà thôi." Sở Lăng Xuyên đánh gãy lời nói của Tố Tố, kéo tay cô mà đi ra, không nhìn mấy vệ sĩ đang rục rịch kia mà thong dong đi tới bên cạnh xe.
Trước khi lên xe còn hướng về phía mấy vệ sĩ muốn đánh anh lại không dám kia mà...cười không đứng đắn. Lúc này mới nhanh nhẹn chui vào bên trong xe, chạy nhanh rời đi.