Anh kìm lòng không được mà đặt Tố Tố xuống, hai người đều ngã lên ghế sô pha, hôn triền miên, anh gần như sắp hỏng mất rồi, muốn đè cô ở phía dưới rồi hung hăng muốn cô, nhưng mà lại nghĩ đến cô đang mang thai nên cuối cùng đành phải nhịn.
Nụ hôn kịch liệt cùng triền miên rốt cuộc cũng dừng lại. Mặt của cô hồng một mảng, hô hấp của anh nặng nề mà rối loạn, một tay vuốt ve mặt của cô, một tay lại xoa nhẹ cánh tay mịn màng của cô, tròng mắt đen chuyên chú nhìn cô mà nhỏ giọng hỏi: "Bảo bối, mau nói cho anh biết, đừng hành hạ anh nữa, nhé ?"
Tố Tố cười xấu xa, vươn tay kéo tóc của anh một phen. Một tháng không thấy, tóc của anh thật dài, cũng không còn là đầu húi cua nữa mà được cắt thành tóc tém, so đầu húi cua thì càng đẹp trai hơn mấy phần.
Nghĩ tới mình sắp phải làm mẹ mà Tố Tố có chút vui sướng, lại có chút xấu hổ mà nói: "Được rồi, được rồi, nói cho anh biết, đồng chí thủ trưởng anh sắp phải làm ba rồi, cho anh thời gian ba giây đồng hồ để vui mừng."
"Thật ?! Anh...anh thật sự được làm ba rồi !" Sở Lăng Xuyên vừa mừng vừa sợ, thật là thiếu chút nữa nhảy dựng lên mà hoan hô, khá tốt là giờ phút này anh đang nằm trên ghế sô pha, cổ còn bị một cánh tay của Tố Tố ôm cho nên nhịn được. Anh kích động dịch người xuống phía dưới, ôm lấy eo của Tố Tố mà dán lỗ tai lên: "Anh nghe một chút, này, tiểu bảo bối, ba là ba con, chớ không biết lão tử đấy."
Tố Tố nhìn Sở Lăng Xuyên giống như kẻ ngốc liền không nhịn được mà cười lên, trong lòng cũng có một loại cảm giác thật kỳ diệu, không nói được mà chỉ là cảm thấy rất tốt đẹp, lại rất đặc biệt.
Sở Lăng Xuyên lại dịch cả người lên trên, trong mắt đều là kích động cùng vui sướng, không nháy một lần mà nhìn chằm chằm Tố Tố, muốn nói cái gì nhưng bởi vì quá mức kích động nên cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng anh lại cúi đầu mà dùng sức hôn hai cái lên môi Tố Tố rồi ngây ngô cười.
Sau khi kích động thì Sở Lăng Xuyên lại cảm thấy nghĩ mà sợ cùng với may mắn. Lúc Tố Tố đi học cái gì quyền đạo kia, chân bị thương sau lại còn xuất hiện một ít sự việc kia cho nên liền bỏ qua chuyện học võ thuật. Nếu không thực sự sẽ luyện rơi tiểu Xuyên Xuyên nhỏ của anh rồi.
Anh chính là hai lần được lời, Tố Tố lựa chọn anh thì đồng nghĩa với việc lựa chọn sẽ thử yêu anh, anh cũng không tin mình lại không chiếm được lòng của cô, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Bọn anh bây giờ còn có đứa bé, đại bảo bối là Tố Tố cùng với tiểu bảo bối trong bụng cô đều đã là của anh rồi.
Trong lòng Sở Lăng Xuyên ngây ngất mà ôm Tố Tố ngây ngô cười. Tố Tố bụng đói nên phát ra tiếng ục ục, tạo ra tiếng động, vậy nên cô liền đẩy anh một cái , nhắc nhở : "Anhcó thể đừng ôm em mà cười ngốc nữa không, có phải chúng ta nên ăn cơm hay không ?"
Nghe được Tố Tố nhắc nhở thì anh mới phục hồi tinh thần, ôm Tố Tố ngồi dậy rồi sau đó liền đứng lên, "Em muốn ăn cái gì, anh làm cho."
"Trong nhà hình như không còn thức ăn, nếu không chúng ta ra ngoài ăn đi." Mấy ngày rồi cô không trở về tới bên này, trong nhà còn thứ gì có thể ăn sao, hơn nữa anh khó có thể trở về nên cũng hi vọng anh có thể nghỉ ngơi một chút.
"Em chờ chút, anh sẽ đi mua thức ăn, rất nhanh thôi." Sở Lăng Xuyên nói xong liền vọt vào phòng ngủ thay quần áo, lúc Tố Tố đi đến cửa phòng ngủ thì anh đã bằng tốc độ nhanh nhất mà thay xong quần áo.
Không biết vì sao mà Tố Tố rất muốn dính lấy anh, anh đi nơi nào thì cô đi nơi đó, anh muốn đi mua thức ăn cho nên cô cũng muốn đi, nghĩ như vậy liền nói: "Em cũng muốn cùng anh đi mua thức ăn."
Sở Lăng Xuyên tới cạnh mà nắm chặt tay Tố Tố, để cho cô ngồi trên giường rồi giơ tay vuốt vuốt đầu nhỏ của cô, "Em tốt nhất nên ở nhà đợi, nhiệm vụ thiết yếu chính là nghỉ ngơi, 20' sau anh sẽ trở lại."
Nói xong anh liền xoay người đi luôn, Tố Tố định gọi anh nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn im lặng, đưa mắt nhìn anh ra khỏi phòng ngủ. Cô ngã xuống giường, nhớ lại dáng vẻ giống như kẻ ngốc của anh mà đưa tay đặt lên bụng mình, chính cô cũng lại nở nụ cười ngốc ngếch.
20' sau, quả nhiên là một phút đồng hồ cũng không lệch thì anh đã mang theo một đống đồ lớn trở lại, Tố Tố muốn giúp đỡ nhưng bị anh đuổi ra ngoài phòng. Sở Lăng Xuyên nói, nhiệm vụ thứ hai của cô chính là ngồi chờ đến lúc ăn cơm.
Được rồi, vậy cô liền chờ ăn thôi, trước khi biết mình mang thai thì kỳ thật lúc nào cô cũng làm việc được, sau khi biết rõ thì cái gì không thể làm sao ? Không nghiêm trọng như vậy chứ ?
Cuối cùng cô cũng không ở đó rảnh rỗi được nên liền nhẹ nhàng đi vào nhà vệ sinh mà giặt sạch quần áo đã được anh thay ra.
Sở Lăng Xuyên nấu cơm rất nhanh, nửa giờ liền làm xong ba món ăn một món canh, dưới sự nhắc nhở của Tố Tố mà đa số đều làm thức ăn nhẹ.
Hai người ngồi đối diện nhau, Tố Tố cầm đũa lên ăn một miếng, mùi vị không tệ nhưng Sở Lăng Xuyên lại không động, hai tay đặt trên đầu gối mà ngồi thẳng tắp, mắt không nhìn chằm chằm món ăn, không nhìn chằm chằm cơm, chính là chỉ nhìn chằm chằm cô.
Tố Tố bị anh nhìn chăm chú mà thật khó khăn nuốt xuống thức ăn, khẽ ngẩng đầu chống lại tầm mắt của anh, "Anh nhìn em ăn thì có thể no bụng sao, mau ăn đi thôi."
Sở Lăng Xuyên đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ bé của Tố Tố, nhếch miệng cười, "Chỉ là muốn ngắm em thật kỹ thôi." Một tháng không thấy cô, vào lúc này anh thật muốn nhìn cô thật kỹ để giải tỏa nỗi nhớ nhung.
"Thật sự nghĩ đến em như vậy sao ?" Vẻ mặt Tố Tố không tin nói.
Sở Lăng Xuyên nghiêm mặt, "Khi nào thì anh đã nói dối qua chứ."
"Anh nghĩ đến em nhưng em lại không thấy anh gọi điện thoại cho em đâu, lại còn nói bận rộn, thời gian gọi điện thoại vẫn phải có đi, nếu nói dễ nghe thì quá là không thuyết phục."
Lời nói của Tố Tố có mấy phần vui đùa nhưng cũng có mấy phần oán giận, anh đều nghe được hết, điều này nói rõ cái gì ? Nói rõ là bảo bối nhà anh nhớ thương anh, bắt đầu ở quan tâm anh, trong lúc nhất thời tâm tình trở nên tốt hơn nhiều.
Chỉ là một tháng này anh không trở về nhà chính xác là không đi được, không gọi điện thoại cho cô chính là bởi vì không có phương tiện, "Anh nói đều là sự thật, có mấy lần còn nằm mơ thấy em."
"Thật ?"
"Đương nhiên là thật."
"Ừ, được rồi, em tin anh." Tố Tố nói xong liền cầm một đôi đũa khác lên mà nhét vào trong tay anh, "Em cho phép anh vừa ăn vừa nhìn, như vậy dạ dày anh với mắt anh cũng no rồi, một công đôi việc."
Hai người vừa nói vừa cười mà ăn cơm, lo lắng lúc trước đã sớm bị xua tan, chỉ còn dư lại vui sướng cùng ấm áp. Sau bữa cơm trưa tầm hơn một giờ, hai người còn thân mật thắm thiết nằm trên giường, em nhéo chỗ này của anh, anh sờ sờ chỗ này (*) của em.
(*) bụng bầu của chị Tố nhé, không được nghĩ đen tối đâu ^^
Anh hôn em một cái, em hôn nhẹ anh một cái, chơi trò này rất vui vẻ.
Sau khi hôn đủ rồi thì Sở Lăng Xuyên chống một cánh tay, nâng đầu mình mà cúi đầu nhìn Tố Tố, một tay khác thì đặt trên bụng cô vuốt ve, đột nhiên nghĩ tới gì đó, hỏi cô: "Ba mẹ bọn họ cũng đều biết hết rồi sao?"
Đúng nha, cô còn chưa có cùng mẹ chồng bọn họ nói qua đấy. Vì để phân rõ ba mẹ bên kia nên Tố Tố liền nói: "Ba mẹ em đã biết, ba mẹ anh bên kia thì em còn chưa kịp nói, em cũng là vừa mới biết được hai ngày."
"Nhiệm vụ này giao cho anh đi." Sở Lăng Xuyên vừa nghe liền đứng dậy, quay đầu cầm lấy điện thoại trên đầu giường rồi gọi điện thoại trong nhà ba mẹ bên kia. Bên đó rất nhanh có người nghe máy, là Triệu Đình phương nhận.
Anh vừa nghe giọng nói của mẹ, vốn định cố trấn định nhưng vẫn không tự chủ được mà vừa kiêu ngạo vừa kích động nói: "Mẹ, con trai của mẹ sắp làm ba rồi !"
"Hả ?" Rõ ràng cho thấy sửng sốt một chút rồi mới phản ứng được, "Tố Tố mang thai à ?"
"Đúng vậy, mang thai rồi, con mới vừa biết."
"Ông à, con trai của ông sắp làm ba rồi."
"Thật ?"
"Đương nhiên là thật. Nếu không phải Xuyên tử đang gọi điện thoại thì ai đang nói chuyện này chứ."
Bên kia hai vợ chồng già nói gì thì Sở Lăng Xuyên ở bên này cũng nghe rõ. Hai vị trưởng bối nói với nhau xong thì Triệu Đình phương mới để ý tới Sở Lăng Xuyên, vui sướng mà kích động nói: "Các con đều ở nhà chứ ?"
"Vâng, đang ở nhà."
"Chờ nhé, mẹ với ba con bây giờ liền qua đó."
Triệu Đình Phương nói xong liền cúp điện thoại, Sở Lăng Xuyên cũng để điện thoại xuống, hướng về phía Tố Tố cười: "Ba mẹ anh nói sẽ lập tức tới ngay."
Tố Tố bất đắc dĩ nhìn anh, nói đùa : "Em nói anh này đồng chí thủ trưởng à, anh có thể khiêm tốn một chút được hay không ?"
"Không thể." Sở Lăng Xuyên dứt khoát mà nhanh chóng trả lời, hai người cùng nhau nở nụ cười, lại ôm ấp thành một vòng.
20 phút sau, ba Sở cùng mẹ Sở liền chạy đến. Mặc dù con gái nhà anh cả cũng mười mấy tuổi rồi, hai vị trưởng bối đã làm ông bà nội từ lâu rồi nhưng khi biết Sở Lăng Xuyên cái người 30 tuổi này của rốt cuộc sẽ làm ba thì có thể không vui mừng sao.
Cùng người nhà chia vui tin mừng có thai với nhau, cảm giác đó thật sự rất tuyệt, mọi người náo nhiệt trò chuyện về vấn đề mang thai cùng đứa bé. Triệu Đình Phương cũng sử dụng tới kinh nghiệm mình từng trải mà nói cho Tố Tố rất nhiều việc cần chú ý.
Triệu Đình Phương hỏi Tố Tố mang thai bao nhiêu ngày rồi, cô cũng không có đi bệnh viện kiểm tra, mình tự tính một phen - hơn ba mươi ngày, chắc đấy là lần khi đi bộ đội thăm Sở Lăng Xuyên thì mang thai.
Theo Sở Lăng Xuyên nói thì chính là cái đêm mà cô quyến rũ anh kia .
Trò chuyện một chút cũng đến hơn 4 giờ, hai vị trưởng bối phải đi, Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên đương nhiên sẽ không cho đi mà hi vọng hai người ở lại ăn tối, nhưng Triệu Đình Phương nói trở về còn có việc nên liền cùng ba Sở cùng nhau rời đi rồi.
Hai người muốn đi tiễn trưởng bối nhưng Tố Tố lại bị khuyên trở vào, cuối cùng tiễn hai người xuống lầu chỉ có Sở Lăng Xuyên. Ra khỏi cửa lầu, Triệu Đình Phương (*) lại hỏi Sở Lăng Xuyên : "Xuyên tử này, theo như thời gian Tố Tố nói, mẹ nhớ được thì thời gian lúc đó con không có trở về phải không ?"
(*) Trong convert ghi là Lý Nguyệt Hương (mẹ chị Tố) nhưng mình nghĩ là Triệu Đình Phương mới phù hợp, có lẽ là tác giả nhầm.
Ba Sở mặt âm trầm, đối với ý nghĩ này của Triệu Đình Phương không thể nào vui mừng nổi.
Sở lăng Xuyên khẽ cau mày, trong lòng có chút bực bội nói : "Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, Tố Tố không phải loại người như vậy, con không trở về thì cô ấy cũng sẽ không đi thăm con sao ?"
Triệu Đình Phương vẫn nhất quyết không tha như cũ mà hỏi: "Khi nào thì Tố Tố đi thăm con, tại sao mẹ lại không biết chứ ?"
Trên mặt Sở Lăng Xuyên có chút không vui nói : "Mẹ, tự trong lòng con còn chưa đếm sao. Lại nói, nếu mỗi lần Tố Tố đi thăm con đều cần phải nói cho mẹ trước thì mẹ sẽ không chê phiền sao."
"Cái bà này lo cái gì chứ. Chuyện tốt này mà để cho bà lo lắng thì thế nào cũng lại náo ra việc không thoải mái thôi." Ba Sở nói xong liền xoay người rời đi, Triệu Đình Phương còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói, chỉ là dặn dò một câu bảo Sở Lăng Xuyên chăm sóc tốt Tố Tố rồi sau đó đi luôn.
Sở Lăng Xuyên tiễn ba mẹ về, lúc vào lại nhà thì Tố Tố đã sớm ngủ thiếp đi, bởi vì đắp chăn nên trên trán đều là mồ hôi, hắn rút khăn tay giúp cô lau mồ hôi. Rồi anh lại giúp cô kéo chăn ra, không ngờ cô lại lật người một cái mà ôm lấy chăn, kẹp giữa hai chân.
Tướng ngủ thật là không tốt.
Anh nhịn cười không được, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, lại lần nữa giúp cô đắp chăn. Lúc này anh mới đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, đóng kỹ cửa phòng ngủ để tránh không quấy rầy đến giấc ngủ của cô.
Sở Lăng Xuyên đang ở trong phòng khách mà ngồi trên sô pha xem ti vi thì nghe được một hồi chuông điện thoại di động vang lên. Anh nhìn theo tiếng kêu thì là âm thanh phát ra từ trong túi xách của Tố Tố, anh đi tới bàn trước TV rồi lấy điện thoại di động trong túi xách của cô ra, nhìn một chút thì là trong nhà Tố Tố gọi tới.
Không do dự liền ấn gọi, bên trong liền truyền đến giọng nói có chút lo lắng của mẹ vợ : "Tố Tố, con đến bộ đội gặp được Xuyên tử chưa ? Con hế nhưng chú ý điểm này, lúc trở về Xuyên tử sẽ không có thời gian tiễn con nên mẹ để ba con lấy xe đi đón con nhé."
Sở Lăng Xuyên sửng sốt một chút, mới mở miệng: "Mẹ, là con, Xuyên tử đây, Tố Tố đã đi cùng với con về nhà rồi. Mẹ đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy."
Bên kia Lý Nguyệt hương vừa nghe là giọng nói của Sở Lăng Xuyên cũng vui vẻ, "Các con về nhà sao, đứa nhỏ này cũng không nói cho mẹ biết một tiếng, Tố Tố mang thai, con biết chứ ? Con một tháng không có trở lại, cũng không có gọi điện thoại làm Tố Tố trong lòng có tức giận, nếu nó là phát giận thì con đừng so đo cùng nó nhé."
"Mẹ, chúng con đã tốt lắm nên không có việc gì đâu. Chuyện Tố Tố mang thai, cô ấy đều nói cho con biết rồi, đợi cô ấy nghỉ ngơi khỏe thì chúng ta lại qua đó thăm mẹ cùng ba."
"Vậy thì tốt, được rồi, thế cứ như vậy đi nhé."
"Vâng, con chào mẹ."
Nói xong hai người cũng cúp máy, Sở Lăng Xuyên có chút ngây ngẩn cả người, từ trong lời nói của mẹ vợ thì anh mới biết là buổi sáng Tố Tố đã đi doanh trại tìm anh, nhất định là muốn nói cho anh biết chuyện mang thai.
Không ngờ là anh lại về nhà, không có ở doanh trại, nha đầu này bị chụp hụt nên đoán chừng rất buồn bực đi. Lúc trở về lại nhìn thấy anh đang trong nhà, hơn nữa cô còn không biết nên cô nhất định là giận càng thêm giận.
Thật ra thì, anh trở lại không phải là vì cô sao. Nhưng rốt cuộc lúc trở về anh lại có chút sợ đối mặt với cô, sợ cô thật sự nói với anh, Sở Lăng Xuyên, em muốn với ly hôn với anh, không muốn ở cùng anh nữa.
Anh thực không biết, khi Tố Tố thật sự nói lời như vậy thì anh sẽ thực đồng ý hay là trực tiếp từ chối.
Nhưng mà lại có quá nhiều không ngờ tới, hơn nữa những thứ này không ngờ lại làm cho anh vui mừng như vậy.
Nghĩ tới đây thì anh liền đứng dậy, hoạt động hai cánh tay một chút rồi đi tới phòng bếp, giờ cơm tối đã tới rồi.
Sở Lăng Xuyên đang bận rộn trong phòng bếp thì cảm giác được Tố Tố tiến vào, anh quay đầu nhìn lại thì trái tim không khỏi bị nhéo một cái. Chỉ thấy vẻ mặt Tố Tố lo lắng cùng hoảng sợ, xảy ra chuyện gì vậy ? Anh bỏ dao trong tay xuống, đi tới bên cạnh cô, không hiểu nhìn cô : "Làm sao vậy bảo bối, mặt mày ủ rũ như vậy, có phải gặp ác mộng hay không, hay là tưởng là anh đi rồi ?"
"Em đột nhiên phát hiện ra một chuyện." Tố Tố trong lòng căng thẳng , còn có chút hoảng loạn.
"Chuyện gì ? Em nói đi."
"Lần trước em đi thăm anh thì có thai nhưng sau đó em lại bị bệnh, còn truyền dịch tận hai ngày, uống thuốc hai ngày. Làm thế nào đây, mẹ nói, khi mang thai không thể uống thuốc lung tung, em. . . . . . em. . . . . ."
Tố Tố nói xong liền nhanh chóng khóc lên, Sở Lăng Xuyên cũng giống như bị tưới một chậu nước lạnh lên đầu, sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vui sướng lúc trước thật giống như trong lúc nhất thời mà hóa thành bọt khí, từng chút nghiền nát rồi biến mất, chỉ còn dư lại lạnh lẽo cùng khẩn trương.
Sở Lăng Xuyên vội ôm lấy Tố Tố, rốt cuộc có ảnh hưởng hay không thì trong lòng anh cũng không nắm chắc, Tố Tố cũng không biết. Anh vỗ lưng cô, mặt nặng nề mà an ủi: "Được rồi, đừng lo lắng, đừng nghĩ linh tinh, chúng ta, chúng ta liền đi bệnh viện."
Cơm cũng không nấu nữa, lại càng không có cái tâm tình gì để ăn cơm mà hai người liền vội vã chạy tới bệnh viện.