Hàm Hàm không còn náo loạn nữa. Đầu óc choáng váng, cô trực tiếp nằm sấp mặt xuống ở trên bàn, hai tay chống đầu, buồn rầu nói thầm: "Dường như tôi đã tới nơi này rồi thì phải... Vì sao mà nghĩ mãi không ra như vậy... ."
La Vĩ Khôn nhìn thấy Hàm Hàm như vậy, anh gần như đã không nhận ra cô nữa. Cô từng đã là Hàm Hàm cỡ nào sáng sủa, cỡ nào tươi mới, luôn đĩnh đạc, giống như cũng không biết để cái gì ở trong lòng. Cả người tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, cực kỳ kiều diễm giống như một đóa hoa hồng rực lửa vậy.
Mà bây giờ, cô là một người u buồn như vậy. Ngay cả đôi mắt xinh đẹp kia cũng đều đã bị mất đi ánh sáng rồi. Tuy đang say, nhưng cô cũng bị sự thương tổn nồng đậm bao phủ. Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng La Vĩ Khôn không nhịn được mà cảm thấy đau nhói lên một cái. Anh hít sâu một hơi đặt chén trà ởtrong tay cô: "Đừng lo lắng, uống nước đi, đồ ăn lập tức sẽ được đi lên."
Hàm Hàm im lặng uống hết chén nước trà, mà người phục vụ cũng gõ cửa tiến vào, bưng tới một ít hạt dưa, chút kẹo bánh ngọt cùng một ít quà vặt.
Cùng ngồi với đồng nghiệp, Hàm Hàm chỉ uống rượu, nên bụng rất đói, nhìn thấy đồ ăn, cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa, cô cầm lấy đôi đũa liền bắt đầu ăn. Thế nhưng mà cô làm thế nào cũng không thể gắp được thức ăn. La Vĩ Khôn cầm đôi đũa gắp cho cô ăn.
Những đồ ăn khác cũng lục tục được mang vào phòng. Tất cả đều là do La Vĩ Khôn đã thông báo ở trên đường đi trước đó. Cho nên, thức ăn đã được mang lên rất nhanh, hơn nữa cũng rất nhiều, gần như là cả một bàn đồ ăn.
Tuy rằng say rượu, nhưng mà trong tâm của Hàm Hàm thì vẫn rất minh bạch. Cô không nên ở cùng với La Vĩ Khôn, cô phải về nhà, về nhà! Người bị say rượu, có người ngủ, có người nôn ói, có người khóc, có người cười. Còn đối với Hàm Hàm. cô thuộc cái chủng loại vừa khóc vừa cười kia… Đầu tiên là cười rất ngây ngô, tiếp theo là khóc lên.
Cô đột nhiên vươn hai tay ra níu chặt lấy cổ áo của La Vĩ Khôn, vừa khóc vừa kêu la: "Tôi phải về nhà, La Vĩ Khôn, tôi muốn về nhà... Anh dựa vào cái gì không đẻ cho tôi đi về nhà chứ? Dựa vào cái gì mà anh muốn tôi ăn cơm, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ... Tôi phải về nhà."
La Vĩ Khôn nhìn Hàm Hàm khóc giống như một đứa trẻ vậy. Trên mặt cô đều là nước mắt. Hai tay anh nâng chặt lấy mặt cô, ngón cái xoa xoa giúp cô lau đi những giọt lệ ở trên mặt. Anh đau lòng dỗ dành cô: "Được rồi, không khóc nữa nhé! Anh sẽ đưa em về nhà."
Hàm Hàm chóng mặt choáng váng, một đầu đâm vào trong lòng anh, nức nở. Lúc La Vĩ Khôn đang muốn ôm cô ngồi dậy, thì Hàm Hàm lại ‘ọe’ một tiếng, ói ra. La Vĩ Khôn liền hứng trọn rồi.
Lúc này chuông điện thoại di động của Hàm Hàm vang lên. Anh dứt khoát để cho cô nằm sấp ở trong lòng anh mà nôn ọe, một tay vỗ lưng của cô, một tay với lấy cái túi, lấy chiếc điện thoại từ bên trong túi ra. Anh nhìn một chút, là điện thoại do cha mẹ Hàm Hàm gọi tới. La Vĩ Khôn nhíu mày do dự một chút, sau đó gọi tên của một nữ nhân viên phục vụ.
Khi người nữ nhân viên phục vụ đi vào, ngửi thấy đến một luồng khí mùi hôi chua, không nhịn được liền nhíu mày, thiếu chút nữa thì nâng tay lên bịt lấy cái mũi của mình. Nhưng khi nhìn vẻ mặt không đổi sắc của ông chủ, tùy ý để cho người đàn bà kia nằm ở trong lòng anh mà nôn ọe, thì cô cũng không dám bịt mũi nữa, nỗ lực giữ bình tĩnh, hỏi: "Anh La, có việc gì cần sao?"
"Giúp tôi nghe điện thoại, cứ nói đồng nghiệp công ty gặp gỡ nhau, do uống nhiều quá, nên Hàm Hàm không quay về nhà được rồi, biết nói như thế nào chưa? Nói đi."
Lúc này người nhân viên phục vụ đi lại, vội vàng đón lấy chiếc điện thoại di động, nhìn thấy trên màn hình biểu hiện chữ 'Mẹ', cô hiểu ngay, liền nhận cuộc gọi: "A lô, là dì ạ! Vâng, là thế này ạ, cháu là tiểu Trương, đồng nghiệp của Hàm Hàm. Hàm Hàm đã uống nhiều quá, đang ngủ ở nhà của cháu. Dì cứ để cho Hàm Hàm ở nhà cháu đi! Đến ngày mai cô ấy tỉnh lại cháu sẽ bảo với cô ấy gọi điện thoại lại cho ngài."
Mẹ của Hàm Hàm cũng không nghĩ nhiều nữa. Bởi vì lúc trước Hàm Hàm đã gọi điện thoại nói với người trong nhà rằng, có một đồng nghiệp sắp phải rời đi, mọi người gặp gỡ để tiễn đưa người đó, cho nên, hôm nay sẽ trở về nhà rất trễ. Mẹ của Hàm Hàm nghĩ cô đang ở cùng với nữ đồng nghiệp thì cũng không có việc gì, bà cũng chỉ nói là đã gây thêm phiền toái cho người đồng nghiệp có tên gọi là tiểu Trương kia.
Sau khi cúp điện thoại, lúc ấy người nhân viên phục vụ liền đi ra ngoài lấy khăn lông cùng với nước sạch mang vào. Lúc này mà Hàm Hàm cũng đã nôn ọe xong rồi. La Vĩ Khôn lau mặt giúp cô, dỗ cô uống nước súc miệng sau đó mới đi vào toilet để xử lý quần áo của mình. Anh tùy tiện lau chùi vết bẩn trên bề mặt một chút, sau đó đi ra ngoài, ôm lấy Hàm Hàm rời đi.
La Vĩ Khôn mang theo Hàm Hàm đi tới chỗ ở độc thân của anh. Trước kia, Hàm Hàm cũng đã tới nơi này, bất quá chính là thỉnh thoảng cô cũng tới đó một lần. Dù sao chỗ ở của La Vĩ Khôn cũng không phải là chỉ có một.
Trở lại chỗ ở, một chuyện phải làm chính là đi tắm rửa. Anh cần phải tắm rửa sạch sẽ cho Hàm Hàm, cũng tắm rửa sạch sẽ cho bản thân mình. Ôm cô đi vào trong phòng vệ sinh, anh do dự một chút, sau đó thuần thục cởi bộ quần áo mỏng manh của cô ra.
Nhìn cơ thể quen thuộc của Hàm Hàm khiến cho thân thể anh liền nóng máu sôi trào. Nói anh không có một chút tạp niệm là không thể nào, bất quá cuối cùng anh vẫn chính là ôm chặt lấy cô, hôn hai lần ở trên môi cô, rồi sau đó nhanh chóng vọt lên, dùng khăn tắm bao lấy thân thể của cô, đi ra khỏi toilet.
Ôm cô đi đến bên cạnh chiếc giường lớn mà bọn họ từng đã trải qua những lần hoan ái, anh đặt cô lên trên đó, đắp một tấm chăn mỏng lên cho cô. Anh ngồi ở bên cạnh giường, đưa tay vỗ về lên mặt cô, cúi đầu hôn hít một chút lên mặt cô, sau đó đứng dậy đi pha nước mật ong cho cô uống.
Hàm Hàm say đến rối tinh rối mù, Cô mơ mơ màng màng không biết mình đang ở đâu, cũng không biết là ai đang chăm sóc cô. Tóm lại uống xong cốc nước mật ong kia, cô lại tiếp tục bất tỉnh nhân sự, ngủ ở thoải mái trên giường lớn.
Hàm Hàm ngủ đại khái khoảng hơn một giờ thì tỉnh lại. Bởi vì cô muốn đi toilet. Rượu say vẫn còn chưa tỉnh lại hẳn, hơn nữa lại buồn ngủ, cô hoàn toàn vẫn còn mơ mơ màng màng, rời giường nhưng lại không tìm thấy toilet.
Làm sao lại không tìm thấy toilet nhỉ? Cô thật sự là buồn bực. Vừa choáng váng chóng mặt, cô vịn tay lên tường, dựa theo vị trí trong nhà để tìm cửa toilet. Thế nhưng mà vì sao vẫn không thấy cửa ở chỗ nào như vậy! Cô đã sắp không thể nhịn nổi nữa rồi, liền không chịu được nữa kêu lên: "Mẹ, sao con không tìm thấy cửa toilet như vậy... Mẹ... ."
Cô còn đang choáng váng chóng mặt, miệng còn đang hô hét như vậy, thì cửa một gian phòng được mở ra, lộ ra ánh sáng. Cô đi qua, một đường đâm đầu đi vào, tiếp tục vội vàng tìm cửa toilet, rốt cục tìm được một cái cửa trong phòng ngủ, đi vào, rồi sau giải quyết cái chuyện quá mót kia... .