"Đợi một chút đã!" Tố Tố vội vàng kêu to, hỏi thăm đầy sự kích động và cao hứng. Cô có một vấn đề rất quan trọng, lúc nãy đã quên không hỏi anh, "Anh à, lần này anh trở về rồi, liệu có còn phải đi nữa hay không? Có còn phải rời bỏ em và con trai nữa hay không?"
Sở Lăng Xuyên đọc được ở trong mắt của Tố Tố có sự bất an lẫn sợ hãi, còn có vẻ không đành lòng. Anh biết hàm nghĩa của sự bất an và sợ hãi kia của Tố Tố. Là cô sợ anh lại rời đi, sợ lại phải chia xa, thế nhưng vẻ không đành lòng ở trong mắt cô là như thế nào? Có lẽ đó chỉ là của ảo giác chính anh mà thôi.
Sở Lăng Xuyên tự tay lấy từ trong túi áo ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, mở ra. Ở bên trong hộp lộ ra một chiếc huân chương sáng chói. Tố Tố đưa tay nhận lấy, cẩn thận nhìn: "Huân chương Quân công hạng Hai."
Huân chương Quân công hạng Hai! Tố Tố hiểu rõ, để nhận được chiếc Huân chương quân công này, Sở Lăng Xuyên đã phải bỏ ra rất nhiều mồ hôi và sự nỗ lực. Trong lòng của cô vừa khó chịu, lại vừa đau lòng. Nhưng cô lại cười cười, nói với anh: "Ông xã, anh thực là rất giỏi. Em thật sự rất kiêu hãnh và tự hào vì anh. Nhất định là anh đã phải rất vất vả, có đúng không?"
Sở Lăng Xuyên ôm lấy Tố Tố, hôn lên cái trán của cô, trầm giọng nói: "Bảo bối, em chính là hậu thuẫn kiên cường của anh. Chiếc Huân chương Quân công này anh chỉ có một nửa, còn một nửa kia chính là của em. Không thể nào bỏ qua công lao của em được."
Thừa nhận lời khen ngợi kia của anh, nghĩa là cô cũng thừa nhận sự ngượng ngùng. Tố Tố cũng không dám nhận trách nhiệm này, liền nói lảng sang chuyện khác: "Bây giờ để em cất chiếc Huân chương này đi đã. Phỏng chừng ba ba và mọi người đang nóng ruột chờ đợi chúng ta rồi! Anh chờ em một lát."
Tố Tố nói xong, tránh thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Sở Lăng Xuyên. Cô đi tới thư phòng, xếp gọn gàng lại chiếc Huân chương quân công mà Sở Lăng Xuyên đã được tặng thưởng, trân trọng giấu kín đi một nơi. Cô chỉ sợ bị Tiểu Bao Tử lôi ra nghịch ngợm, lỡ tay đánh mất thì không tốt.
Cất cẩn thận chiếc Huân chương Quân công xong, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên liền tay trong tay rời khỏi cái tổ ấm nhỏ của hai người, cùng nhau đi đến địa điểm đã được hẹn trước. Sở Lăng Xuyên trở về chỉ gọi điện thoại báo cho người trong nhà mình một câu, rồi sau đó anh vội đi đến trường học để tìm Tố Tố trước.
Sở Vệ Bình hiểu rất rõ tâm tư của người trẻ tuổi. Vợ chồng son xa cách nhau suốt một năm không được gặp nhau, đương nhiên sẽ khó tránh khỏi một phen kích động cùng nóng ruột. Cho nên ông cũng bảo Sở Lăng Xuyên đi đón Tố Tố, còn ông sẽ thu xếp địa điểm để mọi người đến gặp mặt.
Người trong nhà được biết Sở Lăng Xuyên đã trở về, đương nhiên đều là cảm thấy vô cùng cao hứng. Cho nên mọi người sớm đã tề tựu ở tại trong phòng của một khách sạn nào đấy rồi. Mọi người vừa vui vẻ vừa sôi nổi trò chuyện, tán gẫu cùng với nhau.
Tố Tố và Sở Lăng Xuyên đi đến cửa phòng của khách sạn, Sở Lăng Xuyên chưa vội tiến vào. Tố Tố đẩy cửa đi vào, tầm mắt của mọi người đều nhìn về Tố Tố, không nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đâu. Mọi người còn đang định hỏi Sở Lăng Xuyên đâu rồi, thì Tố Tố chỉ chỉ vào Tiểu Bao Tử lại chỉ chỉ ra cửa, mọi người liền hiểu ngay.
"Mẹ." Đang chơi đùa cùng với chị gái, Tiểu Bao Tử nhìn thấy Tố Tố, liền kêu lên một tiếng. Trong bàn tay nhỏ của cu cậu còn đang cầm một chiếc kẹo sữa, đang định bóc ra để ăn. Tố Tố liền ngồi xổm người xuống nói với Tiểu Bao Tử: "Con trai, ở ngoài cửa có thứ chơi đùa rất vui, con ra xem đi."
Tiểu Bao Tử mở to đôi mắt to sáng ngời nhìn Tố Tố. Có trò chơi rất vui sao? Được rồi, nhóc là một đứa trẻ rất thích chơi đùa, rồi sau đó cu cậu lóc cóc chạy ra cửa. Bàn tay nhỏ bé của cu cậu mở cánh cửa đang khép hờ ra, sau đó liền xông ra ngoài, nhìn qua phải, không có gì vui để chơi đùa, chỉ có mỗi dì phục vụ mà thôi.
Tiểu Bao Tử lại nhìn xa hơn về bên trái. Ha! Có một chú bộ đội đầu đội một cái mũ rộng vành đang đứng ở đó. Mũ mũ, mũ mũ… Tiểu Bao Tử nhìn kỹ lại lần nữa. Cậu nhóc mở to hai mắt nhìn, miệng cũng há rộng ra thành hình chữ O: "Ba ba! Ba ba!" Tiểu Bao Tử kêu to lên một tiếng đầy kinh ngạc và vui mừng. Thân hình nhỏ bé của cu cậu cũng lập tức xông đến bên người Sở Lăng Xuyên.
Sở Lăng Xuyên xoay người, duỗi cánh tay dài ra, ôm lấy Tiểu Bao Tử nhấc bổng giơ lên cao. Anh quay vòng vòng vài vòng, đùa cho Tiểu Bao Tử cười lên khanh khách, rồi sau đó mới ôm cu cậu vào trong ngực. Sở Lăng Xuyên vui vẻ hôn hít mấy cái ở trên mặt cậu nhóc.
Tiểu Bao Tử vòng hai cái cánh tay nhỏ của ôm lấy cổ Sở Lăng Xuyên. Cái đầu nhỏ của cu cậu đặt ở trên bả vai của ba ba, đầy tham luyến. Sau đó cu cậu lại hơi lui cái thân mình nhỏ của mình về phía sau một chút, nhìn lại mặt của ba ba, rồi sau đó cái miệng nhỏ lại cười lên toe toét, rồi lại vùi đầu vào trong lòng ba ba của mình.
Nơi hốc mắt của Sở Lăng Xuyên nóng lên. Đã một năm tròn anh không được gặp con trai rồi. Tiểu Bao Tử đã trưởng thành, cao lớn thêm, nhưng cậu nhóc vẫn không hề quên anh, không hề không nhận ra anh, hơn nữa con trai anh vẫn còn rất thân thiết với anh, giống như trước kia vậy.
Bàn tay dày rộng của Sở Lăng Xuyên vuốt ve lên lưng của con trai, cũng bước vào trong phòng. Anh nhìn thấy được những người thân thiết của anh đã lâu không gặp, "Ba, mẹ, anh cả, chị dâu, cháu gái, con đã trở về."
Sở Vệ Bình vui tươi cười hớn hở. An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương cũng cười thật cao hứng. Anh cả và chị dâu của Sở Lăng Xuyên vẻ mặt đương nhiên cũng rất cao hứng. Cháu gái của anh cũng đã lớn, đã biết rất nhiều chuyện. Cô bé tinh nghịch như quỷ nhỏ, nói một câu rất già dặn: "Cháu chào chú, hoan nghênh chú đã về nhà! Ông nội rất nhớ chú, mọi người trong nhà chúng ta, ai cũng đều nhớ chú."
"A A… A A! Cháu gái của chú thực sự đã trưởng thành, đã hiểu chuyện rồi." Sở Lăng Xuyên không nhịn được khen cháu gái một tiếng, cũng ôm Tiểu Bao Tử ngồi xuống chỗ kề bên Tố Tố. Người một nhà rốt cục lại đã được tụ hội lại với nhau ở cùng một chỗ.
Tiểu Bao Tử cũng không cam chịu thua kém. Cu cậu ngồi ở trên đùi Sở Lăng Xuyên, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ vào mẹ đang ngồi ở bên cạnh: "Mẹ nhớ ba ba, cục cưng nhớ ba ba, ông ngoại nhớ ba ba, bà ngoại nhớ ba ba, ông nội cũng nhớ ba ba nữa."
Tiểu Bao Tử vừa nói xong, mọi người chính là cười ồ lên một trận. Sở Lăng Xuyên trìu mến hôn lên trên mặt cậu nhóc, từng phát từng phát một. Loại tình cảm yêu thương cha con này, không cần nói ra cũng biết. Mà tay kia của anh thì lại cầm lấy tay của Tố Tố, không chịu buông ra.
Thức ăn bắt đầu được mang lên rồi! Đều là người trong nhà cả nên cũng không ai uống rượu, chỉ trò chuyện về việc nhà. Mọi người hỏi thăm Sở Lăng Xuyên thành tích trong một năm qua của anh, hỏi về những dự định sau này của anh như thế nào. Biết được chỉ sau thời gian một năm, Sở Lăng Xuyên đã xây dựng thành công một sư đoàn thuộc loại kém cỏi nhất, trở thành một sư đoàn xếp hạng thứ hai toàn quân. Hơn nữa anh còn được vinh dự tặng thưởng Huân chương Quân công hạng Hai. Mọi người đều cảm thấy rất vui mừng cho anh.
Hơn nữa, hiện tại Sở Lăng Xuyên đã trở lại sư đoàn trước kia, nhậm chức sư đoàn trưởng, không còn là phó sư đoàn trưởng như trước nữa. Bởi vì Sở Lăng Xuyên vừa được thăng chức, cho nên vẫn mang quân hàm trung tá, đợi đến kỳ sau anh sẽ được thăng lên quân hàm thượng tá rồi.
Người một nhà vô cùng náo nhiệt, vui vui vẻ vẻ cùng ăn một bữa cơm chiều đoàn viên. Khi mọi người từ trong khách sạn đi ra, đã là mười giờ đêm rồi. Mọi người ai trở về nhà của người ấy. Tố Tố và Sở Lăng Xuyên đương nhiên là mang theo Tiểu Bao Tử trở về cái tổ ấm nhỏ của bọn họ.