Ba cặp đôi của bọn họ này từ lúc bắt đầu, nguồn gốc thời gian cũng là giống nhau, nguồn gốc địa điểm cũng giống hệt nhau như vậy. Thế nhưng mà kết quả thì sao, làm cho người ta không sao nén nhịn được sầu não. Tổn thương mà anh đã gây ra cho Tiểu Nhiên, sợ là lại cũng không có cách nào được cùng với cô nữa rồi.
Tố Tố ngồi ở chỗ kề bên Hàm Hàm. Cô ngồi đó chọc chọc Hàm Hàm, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Nhiên thế nào lại không thấy tới vậy?"
Hàm Hàm liếc mắt nhìn Thiệu Minh Thành một cái, cũng hạ thấp giọng xuống mà nói với Tố Tố: "Cậu ấy nói có việc, lập tức sẽ đến."
Hai người nói nhỏ với nhau xong liền không lại nói về Tiểu Nhiên nữa. Đồ ăn đã được mang lên, nhưng Tiểu Nhiên thì vẫn còn chưa tới. Còn đang định gọi điện thoại cho Tiểu Nhiên, thì người liền đến. Sắc mặt của Tiểu Nhiên không được tốt lắm, giống như đã khóc dữ lắm. Tuy vậy Tiểu Nhiên vẫn hướng về phía mọi người cười cười.
"Thật rất xin lỗi! Tớ đã tới chậm rồi!"
Tiểu Nhiên nói xong liền ngồi xuống. Cô ngồi cách xa ra với chỗ ngồi của Thiệu Minh Thành. Cô cũng không thèm nhìn Thiệu Minh Thành, chỉ thân thiện trò chuyện cùng với mọi người. Cô cũng đùa với Tiểu Bao Tử, Tiểu Bao Tử thân thiết gọi: "Mẹ Nhiên Nhiên!"
Chào hỏi nhau xong, mọi người cũng bắt đầu ăn cơm. Thiệu Minh Thành quay đầu lại nhìn Tiểu Nhiên, không nhịn được liền hỏi: "Thế nào mà em lại không mang đứa nhỏ đi cùng vậy?"
Tiểu Nhiên ăn, cũng không ngẩng đầu lên, nói đáp lại: "Đứa nhỏ cùng với ba mẹ của tôi đi thăm họ hàng thân thích trong nhà." Nói xong, cô cũng không nói năng gì với anh nữa.
Tố Tố và Hàm Hàm cũng không biết đến cùng giữa Tiểu Nhiên và Thiệu Minh Thành đã lại xảy ra chuyện gì. Vì sao quan hệ giữa hai người lại trở nên căng thẳng như vậy. Hỏi qua Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên cũng không nói. Đúng như vậy! Loại chuyện như vậy làm sao có thể nói ra miệng được chứ! Thiệu Minh Thành cường bạo cô, có biết bao nhiêu là buồn cười, mà cũng thật đáng buồn.
Sở Lăng Xuyên không uống rượu. La Vĩ Khôn cũng chuẩn bị cho quá trình tạo người, nên đương nhiên cũng không uống. Chỉ có một mình Thiệu Minh Thành cầm rượu. Thiệu Minh Thành tâm tình không tốt, một mình uống rượu giải sầu.
Tâm tình của Tiểu Nhiên giống như là cũng không được tốt. Cô muốn một lọ rượu đỏ loại tốt nhất! Ừ, thì cô hung hăng muốn làm thịt La Vĩ Khôn một phen. Tuy rằng Tiểu Nhiên mất hứng, nhưng mà cô vẫn cứ cười cười nói nói cùng với mọi người, cũng cao hứng thay cho Hàm Hàm và La Vĩ Khôn. Hàm Hàm đã phải nhận hết mọi tổn thương, rốt cục cũng có tin tức, đã chiếm được đối đãi chân tâm lẫn sự trân trọng của người cô yêu.
Tiểu Nhiên thật sự thấy cao hứng vì Hàm Hàm. Nhưng mà cô thật sự nghĩ muốn khóc. Cô không nhịn được lại uống thêm tới hai chén, không một ai có thể khuyên nhủ được cô.
Thiệu Minh Thành nhìn thấy Tiểu Nhiên như vậy, nghĩ muốn khuyên cô đừng uống quá nhiều. Nhưng mà anh biết, lời của anh chính là cái rắm. Tiểu Nhiên căn bản là sẽ không nghe, mà cô cũng không muốn nghe.
"Tiểu Nhiên, cậu đừng uống quá nhiều." Tố Tố lại một lần mở miệng nhắc nhở. Nhìn cái bộ dạng này của Tiểu Nhiên, Tố Tố biết chắc cô bạn tốt của mình đang có tâm sự. Bất quá vì có mấy người bọn người Thiệu Minh Thành đang ở đây, nên cô thật không tiện hỏi.
Tiểu Nhiên lúc này đã có chút say rồi. Cô cười cười: "Được! Tôi đây sẽ nghe lời của Tố Tố, không uống nữa." Kỳ thực một lọ rượu kia, đều do một mình Tiểu Nhiên uống hết, đã uống cạn đến đáy bình rồi. Uống rượu đỏ như vậy, thật sự là nát bét.
Không uống nữa, liền tán gẫu xem ăn cái gì. Thế nhưng Thiệu Minh Thành vẫn luôn luôn không nói lời nào. . . Rượu mạnh cũng chầm chậm bốc lên trong Tiểu Nhiên. Cô đứng dậy, người đong đưa phía đông, lắc lư phía tây, muốn đi vào trong nhà vệ sinh.
Tố Tố sợ Tiểu Nhiên bị ngã sấp mặt xuống vội vàng đi lên đỡ bạn tốt. Hai người cùng đi vào trong nhà vệ sinh ở trong phòng. Tiểu Nhiên ở Tố Tố trước mặt cũng chẳng chút kiêng dè. Cô xuỵt xuỵt (đi tiểu tiện) xong rồi, rửa tay và mặt, sau đó chống vào trên bệ rửa mặt, đứng vững lại.
"Tiểu Nhiên, cậu làm sao vậy, có phải là đã gặp phải chuyện gì rồi hay không?" Tố Tố lo lắng hỏi, cũng đưa tay ra nắm giữ lấy cánh tay của Tiểu Nhiên. Cái cẳng tay của Tiểu Nhiên nhỏ như vậy làm cho người ta phải thương tiếc.
Tiểu Nhiên nhìn Tố Tố, ôm lấy Tố Tố, đột nhiên liền khóc rống lên. Tiểu Nhiên dùng ngôn ngữ của người đang say rượu, vừa khóc vừa nói: "Tố Tố, Giản Ngọc Sanh muốn kết hôn, anh ấy muốn kết hôn với tớ rồi! Chúng tớ đã nói với nhau rằng, sẽ ở cùng nhau. . . Nhưng mà anh sắp sửa chuẩn bị kết hôn, thì Thiệu Minh Thành lại đã phá hủy chúng tớ! Hu, cái đồ vô lại này "
Tiểu Nhiên nức nở khóc rống lên. Những lời nói đau đớn cùng thương tâm của Tiểu Nhiên khiến cho trái tim của Tố Tố đau nhói. Cô đau lòng, đau lòng cho người chị em tốt của mình. Vành mắt của Tố Tố cũng đỏ lên theo: "Đừng khổ sở nữa, Tiểu Nhiên à. Tất cả rồi sẽ tốt đẹp, sẽ tốt đẹp thôi!"
Vốn là trong lòng đã tràn đầy đau xót rồi, nên Tiểu Nhiên mới uống rượu. Cô vừa khóc, liền không sao dừng lại được nữa. Tiểu Nhiên ôm lấy Tố Tố mà gào khóc, tiếng khóc nghe mới bi thương làm sao. Thiệu Minh Thành nghe thấy cũng không quan tâm đến những chuyện gì khác, liền đi tới đẩy cửa bước vào, lập tức nhìn thấy Tiểu Nhiên đang ôm lấy Tố Tố mà gào khóc.
Tiểu Nhiên hoàn toàn không hề chú ý tới Thiệu Minh Thành vừa tiến vào. Cô đang say rượu, hơn nữa còn khóc đến thương tâm, trong miệng không ngừng gọi ten của Giản Ngọc Sanh. Từng tiếng từng tiếng một đã gõ mạnh vào trong trái tim của Thiệu Minh Thành, phảng phất như có từng chiếc đinh thép đang đóng vào ở trong lòng anh.
Cô khóc là vì Giản Ngọc Sanh, bởi vì Giản Ngọc Sanh muốn kết hôn. Mà Tiểu Nhiên đang mắng anh, là bởi vì anh đã phá hủy mất hạnh phúc của cô. Vốn dĩ Tiểu Nhiên và Giản Ngọc Sanh là tái hợp lại với nhau rồi. Nhưng chỉ vì Thiệu Minh Thành anh lại đã làm ra cái chuyện không bằng cầm thú đối với Tiểu Nhiên. Cho nên, Tiểu Nhiên mới không có cách nào ở cùng một chỗ với Giản Ngọc Sanh nữa.
Thiệu Minh Thành đi qua, lôi Tiểu Nhiên từ trong lòng Tố Tố ra, ôm vào trong ngực mình. . . Tiểu Nhiên hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn người đàn ông ở trước mắt mình. Giản Ngọc Sanh sao? Không, không phải là Giản Ngọc Sanh, đây là Thiệu Minh Thành. Tiểu Nhiên kêu khóc, đẩy Thiệu Minh Thành ra, đánh anh: "Thiệu Minh Thành, anh, cái đồ khốn kiếp này! Anh hãy trả lại Giản Ngọc Sanh cho tôi! Hãy trả lại Giản Ngọc Sanh cho tôi! Tôi hận anh, tôi hận anh!"
Tiểu Nhiên vung tay loạn lên đập lên trên ngực, trên mặt của Thiệu Minh Thành. Nhưng anh vẫn không hề nhúc nhích vẫn chịu đựng, trong lòng anh nhói lên từng đợt đau xót. Thiệu Minh Thành bế Tiểu Nhiên lên, không nói một lời đi ra ngoài, nói với mọi người đang vây quanh ở cửa để xem: "Tôi đưa cô ấy về nhà trước."
"Tôi không cần anh đưa, anh, cái đồ vô lại này!" Tiểu Nhiên vừa kêu vừa khóc, không còn hình tượng gì nữa. Thế nhưng mà người đã bị Thiệu Minh Thành ôm ra khỏi phòng. Tiếng khóc nghẹn nghẹn đi xa dần.
Trong lòng Tố Tố và Tiểu Nhiên đều cảm thấy rất khó chịu. Nhưng cô lại không biết làm thế nào để giúp đõ cho Tiểu Nhiên được. Có lẽ chuyện như vậy chỉ có tự mình có thể giúp được cho bản thân mình! A, không, có lẽ là sẽ giúp được, có thể tìm Giản Ngọc Sanh để nói chuyện được chăng?
"Mẹ." Tiểu Bao Tử vỗ vỗ lên mặt Tố Tố, chớp chớp mắt hỏi "Mẹ Tiểu Nhiên làm sao vậy ạ?"
Tố Tố nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, biết cậu nhóc đã có chút bận tâm rồi. Cu cậu chưa từng thấy mẹ nuôi Tiểu Nhiên như vậy, nên cô nói an ủi cậu nhóc: " Mẹ Tiểu Nhiên uống rượu say, cũng có thể có thể tâm tình không tốt, ngủ một giấc dậy là tốt ngay thôi, Tiểu Bao Tử đừng lo lắng, nghe chưa!"
Bữa cơm trưa cứ như vậy mà qua đi. Sở Lăng Xuyên cũng mang theo vợ con của mình rời đi. Hàm Hàm và La Vĩ Khôn cũng trở về cái tổ nhỏ của bọn họ. Tất cả mọi người đều lo lắng cho Tiểu Nhiên cùng Thiệu Minh Thành.