Tố Tố khóc không ra nước mắt. Cô thật sự rất mất mặt và xấu hổ rồi. Ngay cả dọa người hay là mắng chửi người cũng không có mặt nào để làm nữa. Cô quẫn đến mức nghĩ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào hoặc có một tia sấm sét nào đó cô đánh xuyên qua người cô đi.
Sở Lăng Xuyên hoàn hồn, nhanh chóng chuyển đi chân, xoay người lại đỡ Tố Tố dậy, khẩn trương lại chột dạ hỏi: "Bà xã, bà xã à, em không sao chứ, em đau ở chỗ nào không?"
Vài bác gái lớn tuổi kia cũng đi tới, quan tâm hỏi cô như thế nào, có té bị thương hay không. Tố Tố rất ôn hòa thật cảm kích nói lời cảm tạ đối với những lời thăm hỏi của mấy bác gái lớn tuổi đầy sự nhiệt tâm kia. Dưới sự nâng đỡ của Sở Lăng Xuyên cô thử thăm dò đứng lên.
Cô quay đầu nhìn lại xem, mình rốt cuộc làm thế nào mà lại bị ngã xuống như vậy. Vừa nhìn thấy cô liền trợn tròn mắt, hóa ra là bàn ngồi của chiếc đu dây kia được gắn với một miếng da ngắn, vốn dĩ miếng da kia đã bị mài mòn, phần thừa lại cũng không còn nhiều lắm. Nếu là những đứa trẻ nhỏ chơi đùa thì cũng sẽ không xảy ra việc gì, nhưng mà, lại bị Sở Lăng Xuyên bước lên mạnh mẽ, nên đã trực tiếp bị cắt đứt. Thật là bi kịch!
Giờ phút này Tố Tố chỉ nhớ rõ mình bị đau, nhớ được mình đã dọa người thế nào, còn chỗ nào có tâm tình mà nhớ được nhớ được chút chuyện thương tâm lúc trước kia. Ở trong lòng cô liền oán thầm Sở Lăng Xuyên đến 18 lần… Hừ, anh có thể đừng làm hại cô như vậy được hay không chứ!
Sở Lăng Xuyên vừa đau lòng lại vừa cảm thấy chột dạ. Anh đỡ Tố Tố chậm rãi đi tới, không có chuyện gì lớn, rồi sau đó anh hơi khom người, kéo cánh tay Tố Tố, cõng cô lên, "Bà xã, để anh… để anh đi về nhà trước."
Nói xong anh bất chấp tất cả, cõng Tố Tố trên lưng phóng về hướng nhà của mình. Tố Tố cũng không từ chối, dù sao cô cũng đã mất hết cả mặt mũi rồi, cõng thì cứ cõng đi, huống chi, cô xem như đã bị thương rồi?
Mấy bác gái lớn tuổi nhìn Sở Lăng Xuyên cõng Tố Tố rời đi, đều nói cười rộ lên, cảm thấy này đôi thực sự rất có tình ý với nhau, nhưng mà Tố Tố lại quẫn muốn chết, tại cô đã bị quá mất mặt chứ sao!
Sở Lăng Xuyên cõng Tố Tố trở về nhà, đặt cô ở trên ghế sofa, nhanh chóng kiểm tra cho cô xem có vết thương hay không. Vừa nhìn thấy khuỷu tay Tố Tố bị ma sát rướm máu, Sở Lăng Xuyên đau lòng muốn chết, không khỏi nói xin lỗi: "Bà xã à, không phải là anh cố ý đâu. Em đau nhiều không?" Nói xong anh thổi thổi cho cô đầy vẻ đau lòng.
Lúc mới đầu Tố Tố không cảm thấy đau, bởi vì lực chú ý của cô đều tập trung ở trên mông đít đang bị đau. Nhưng lúc này nghe thấy anh nói như vậy, Tố Tố mới cảm giác được là mình rất đau, không khỏi kêu rên: "Sở Lăng Xuyên, có phải là đời trước em đã từng ngược đãi anh hay không, cho nên đời này em mới bị anh chỉnh như vậy. Từ khi biết nhau đến bây giờ anh nói em nghe một chút anh đã gây ra cho em thêm bao nhiêu đau xót rồi hả?"
Trong lúc nhất thời, thật giống như thời điểm cãi nhau đấu võ mồm hồi trước kia, trong lòng Sở Lăng Xuyên chợt có chút thấy sợ hãi, hoảng hốt, cũng gấp gáp vội thừa nhận sai lầm: "Vâng, anh thật có tội, vợ ơi đừng nóng giận, anh đau lòng, thiệt tình đau lòng lắm."
"Em đã nói anh đừng đẩy, vì sao anh không chịu nghe em nói hả?" Tuy rằng Sở Lăng Xuyên thừa nhận sai lầm, nhưng mà Tố Tố vừa nghĩ tới vừa rồi mình bị ném xuống đất, bộ dáng nằm ở dưới đũng quần của anh như vậy thật là quẫn, tức chết cô rồi. Cô không nhịn được mà đánh đấm vài cái ở trên bộ ngực của anh, "Anh thật quá mức! Thật dọa người có được không hả! Em nói không phải, lúc này anh có thể kỷ luật nghiêm minh một chút được hay không? Chấp hành mệnh lệnh của em một chút có được không?"
Sở Lăng Xuyên lại ôm Tố Tố vào trong ngực: "Chuyện này có cái gì là dọa người đâu, không phải chỉ là vì cái dây của bàn xích đu bị đứt nên em mới bị ngã à. Em nói một chút xem, có ai không từng bị té ngã hay không chứ! Đến ngay cả mấy bác gái lớn tuổi kia, em cứ thử hỏi bọn họ xem, họ lớn tuổi như vậy rồi đã từng bao giờ không bị té ngã chưa?"
Tố Tố nổi giận, người bị dọa sợ không phải là anh, đương nhiên anh sẽ nói như vậy. Lại nghĩ đến bản thân mình bị ném ngã chật vật như vậy, trong lòng cô liền bốc hỏa thật lớn. Cô đẩy anh ra, cau mày, một mặt tức giận rống lên: "Vậy anh đi hỏi người ta một chút xem, có ai lại bị ném ngã mà mặt nằm ở ngay dưới đũng quần của người khác hay không? Anh có bị như vậy không, anh có không?"
Thật sự là anh cũng có. Lúc anh huấn luyện thì tình huống gì mà không từng phát sinh ra kia chứ? Sở Lăng Xuyên nở nụ cười hắc hắc, vẻ mặt vô lại tiến đến trước mặt Tố Tố, hai tay mở rộng ôm lấy cô, nói lấy lòng: "Bà xã ơi, em đừng nóng giận, em ở dưới háng của chồng mình mà, không cần phải ghét bỏ như vậy chứ!"
"Anh... !" Tố Tố chán nản, có người nào lại an ủi như vậy không cơ chứ! Cuối cùng cô tức giận đẩy anh một cái, "Em đã nói với anh rồi mà anh còn không rõ, anh cách em xa ra một chút, anh chính là một phần tử nguy hiểm!"
Tố Tố vừa nói xong, Sở Lăng Xuyên lại ấn cô ngược trở lại ở trên chân của mình. Anh không nói hai lời liền đưa tay kéo quần của Tố Tố ra. Tố Tố nóng nảy, giãy dụa, "Sở Lăng Xuyên, anh làm cái gì thế?"
Sở Lăng Xuyên một bộ nghiêm trang nói: "Không phải là em bị té ngã ở mông ư, để anh xem em té ngã như vậy có bị thương hay không?"
Tố Tố đỏ mặt, cũng chẳng quan tâm mình đang đau, liều mạng giãy giụa từ trong ngực anh đi ra ngoài. Cô nhịn đau, đứng dậy rời khỏi ghế sofa, đứng cách xa anh ra khoảng vài bước, "Anh, anh đừng có làm trò, em không sao hết, anh không cần phải nhìn! "
"Tốt lắm, em không có việc gì rồi thì anh sẽ không nhìn nữa, vậy bây giờ em nghỉ ngơi. Anh đi gọi đồ ăn mua ngoài, buổi tối lại ở nhà nấu cơm." Sở Lăng Xuyên nói xong liền đi gọi điện thoại, kêu đồ ăn mua ngoài, sau đó lại đi đến tiệm thuốc ở gần tiểu khu để mua thuốc khử trùng cùng băng keo cá nhân, giúp Tố Tố xử lý miệng vết thương ở khuỷu tay.
Chờ anh làm xong hết thảy những việc này, thì đồ ăn mua ngoài cũng được đưa tới. Đúng là bọn họ bắt nguồn từ duyên phận, đồ ăn được gọi đến lại đúng là của quán đồ ăn món cay Tứ Xuyên. Đương nhiên, hiện tại đã là địa bàn của La Vĩ Khôn rồi.
Lúc này Tố Tố, cảm giác đau đớn đã không còn mãnh liệt như trước nữa rồi. Cảm giác dọa người cũng đã phai nhạt đi rất nhiều, không còn mãnh liệt như lúc trước nữa. Tố Tố nhìn thấy đồ ăn mĩ vị ngon miệng, mùi vị thơm ngon như vậy, cô liền bắt đầu ăn, mặc kệ thế nào, trước cứ phải lấp đầy bụng đã rồi mới lại nói tiếp.
Sau khi ăn cơm trưa xong, đã hơn một giờ, Tố Tố đi đến toilet để rửa mặt, chuẩn bị ngủ trưa. Bởi vì mông đít còn có chút đau, cho nên cô trực tiếp nằm sấp người ở trên giường để ngủ.
Thời tiết chuyển nóng, ăn một bữa cơm xong, Sở Lăng Xuyên toát mồ hôi, lại đi dọn dẹp đồ bỏ đi, mồ hôi vã ra càng nhiều. Vì thế anh quyết định đi tắm rửa một cái cho sạch sẽ. Chờ đến khi anh trở về đến trong phòng ngủ, thì nhìn thấy Tố Tố ở đàng kia nằm sấp để ngủ… Đại khái là mông bị đau, nên cô nhóc không dám nằm ngửa đây mà.