Nếu như là thuộc loại người sau. . . Tố Tố không dám lại nghĩ đến nữa, chỉ cảm thấy trái tim mình từng đợt co rút nhanh. Lại có loại cảm giác sợ hãi lẫn bất an gắt gao âm thầm vây quanh cô. Ngày trước, khi đối mặt với sự truy đánh tới cùng đầy vô liêm sỉ của Tô Tuệ Vân, cô có thể cảm thấy không chút băn khoăn lo lắng lẫn đả kích. Đấu cùng loại người như Tô Tuệ Vân, Tố Tố cô chẳng sợ, cũng không cần phải để ý đến hình tượng.
Nhưng mà bây giờ đối mặt với một người là chiến hữu của Sở Lăng Xuyên, người ta cũng không nói năng cái gì, không tỏ vẻ, chỉ là dùng một loại lí do thật thích đáng để tiếp cận Sở Lăng Xuyên. Đối với người phụ nữ ái mộ anh như vậy, cô nên làm như thế nào cho đúng đây?
Sở Lăng Xuyên cảm thấy Tố Tố có điểm gì đó là lạ. Sau khi anh nói với cô chuyện đi đón bác sĩ Chung xong, vẫn không thấy cô hé răng. Anh quay đầu liếc nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt cô mang một biểu cảm rất phức tạp, không biết là cô đang suy nghĩ đến điều gì đó.
"Bảo bối!" Anh gọi một tiếng. Nhưng Tố Tố vẫn không hề có chút phản ứng gì. Sở Lăng Xuyên tiếp tục lái xe, chân mày hơi cau lại, trong lòng cũng cân nhắc xem như thế nào, có cái gì không thích hợp.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu chợt thoáng qua điều gì đó, anh kịp thời bắt được. Nhớ tới trước kia, anh cùng với Hồng Trang, còn bị Tố Tố hiểu lầm, cô lại còn tức giận đối với anh. Anh đã phải giải thích đến nửa ngày, cô mới tin tưởng quan hệ giữa anh và Hồng Trang chỉ là quan hệ chiến hữu đơn thuần.
Lúc ấy Tố Tố thật trực tiếp. Biểu cảm mất hứng, ghen tị, hiểu lầm, cô đều biểu hiện ra ngoài ở ngay trước mặt anh. Thế nhưng mà cô bây giờ, có đầy một bụng tâm sự, nhưng mà cũng sẽ không hề nói với anh một chữ nào.
Anh đột nhiên ý thức được, bác sĩ Chung cũng là phụ nữ, không đơn thuần chỉ là một người chiến hữu. Tuy rằng anh chỉ đơn giản là đồng ý cho bác sĩ Chung đi nhờ xe một chuyến, cũng chỉ là tiện đường mà thôi! Thế nhưng mà, bảo bối nhà anh không phải là đã lại miên man suy nghĩ, hiểu lầm điều gì đó chứ?
Nghĩ đến chỗ này, cả người Sở Lăng Xuyên thiếu chút nữa thì liền vã ra một thân mồ hôi lạnh. Ngày hôm qua thiếu chút nữa là anh cả đêm không về rồi. May mắn anh đã chạy bộ mười km về nhà, bằng không, sẽ khiến cho bà xã của anh rất dễ dàng hiểu lầm anh hồi tâm chuyển ý. Quả thật nghĩ đến điều này, trong lòng anh cũng muốn chết đi rồi.
Sở Lăng Xuyên nghĩ muốn giải thích rõ ràng, thế nhưng Tố Tố lại cũng không nói cái gì hết. Anh chủ động nói đến chuyện này, lại sợ Tố Tố cảm thấy anh giấu đầu lòi đuôi! Cho nên, hiện tại dù anh cũng không làm ra cái chuyện gì xấu, không biết nên làm cái gì, cần phải làm cái gì, nhưng vẫn phải mở miệng hỏi cô: "Bảo bối, em đang suy nghĩ gì đấy?"
Tố Tố rốt cục nghe được lời nói kia của Sở Lăng Xuyên. Cô phục hồi lại tinh thần, nhìn về anh, hốt hoảng hỏi: "Hả? A, không có gì. Anh… không phải là anh nói cần phải đi đón chiến hữu của anh hay sao?"
Quả nhiên là cô sẽ không chịu nói cái gì hết. Nếu là lúc trước, nhất định là cô sẽ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thật hoạt bát hoặc là trực tiếp sẽ ghen, nhưng lại ra vẻ rộng lượng nói anh, chèn ép anh… Còn lúc này. . . đến cùng trong lòng của cô có hoàn toàn rộng mở với anh hay là không? Cô đang sợ cái gì, cô sợ cái gì đây?
Khi hai người nói chuyện, xe cũng đến địa điểm mà bác sĩ Chung đã chờ đợi. Bác sĩ Chung một thân quân trang, rất dễ nhìn thấy. Từ cái nhìn đầu tiên, Tố Tố đã nhìn thấy ngay. Cô nhìn bác sĩ Chung, rồi lại nhìn sang Sở Lăng Xuyên. Vẻ mặt anh vẫn rất tự nhiên, không có gì là không thích hợp.
Hừm! Tố Tố càng thêm ảo não rồi. Cô hình như đã càng nghi thần nghi quỷ rồi. Ngàn vạn lần không được… bản thân mình như vậy, cô cũng cảm thấy chán ghét! Bình tĩnh! Bình tĩnh lại, cô tự nói với mình, đừng có đoán mò.
Bác sĩ Chung mở cửa xe, lên xe. Sở Lăng Xuyên cũng cho xe rời đi. Bác sĩ Chung quay đầu nhìn về phía Tố Tố và Tiểu Bao Tử: "Chào chị dâu! Tiểu Bao Tử còn nhận ra dì hay không? Chị dâu, đội trưởng, đã gây thêm thêm phiền toái cho hai người rồi. Ngày hôm qua lại càng thêm ngượng ngùng. Do bà nội tôi bị bệnh, nên tôi phải vội vã trở về, vì vậy đã phải làm phiền đến Phó Đoàn Trưởng một chuyến. Không ngờ xe lại còn bị hỏng nữa."
Thông minh, xinh đẹp, hiểu chuyện, lại biết nói chuyện như vậy. Một cô gái biết đúng mực như vậy còn đáng sợ hơn so với Tô Tuệ Vân. Tố Tố cười cười: "Tiện đường thôi mà. Còn bệnh tình của bà nội cô như thế nào rồi?"
"Cảm ơn chị dâu đã quan tâm. Hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi. Người già lớn tuổi, xương cốt cũng không được tốt lắm." Bác sĩ Chung nói xong, dường như nghĩ tới điều gì đó, rút từ chiếc túi cầm trong tay ra mấy đóa hoa, đưa cho Tiểu Bao Tử: "Tiểu Bao Tử, dì tặng quà cho con này, cho con chơi đùa."
Tố Tố nhìn một chút, đó vốn là mấy bông hoa giấy được gấp bằng tay, có năm màu và rất xinh xắn. Tiểu Bao Tử chớp chớp đôi mắt to nhìn bác sĩ Chung, không nhận. Bác sĩ Chung nhíu mày: "Sao vậy, Tiểu Bao Tử không vui sao? A, dì quên mất, con trai không thích mấy cái loại hoa hoét cây cỏ gì đó. Dì còn có kẹo nữa này."
Bác sĩ Chung nói xong liền lấy ra mấy viên kẹo sữa, đặt ở trong bàn tay nhỏ của Tiểu Bao Tử. Không ngờ lại chính là nhãn hiệu kẹo mà Tiểu Bao Tử thích ăn. Tố Tố hơi ngơ ngác một chút, sau đo cô khôi phục lại tự nhiên, nói với Tiểu Bao Tử: "Cục cưng, con cám ơn dì đi."
Tiểu Bao Tử nhìn nhìn mấy viên kẹo ở trong lòng bàn tay, lại nhìn sang cái dì có chút xa lạ kia, dùng giọng nói non nớt nói một câu cám ơn. Trong xe cũng an tĩnh trở lại.