Mấy nhà chuyên gia chính trị lải nhải: "Cũng phải nói chuyện, lần này đoàn trưởng không chịu đi lưu học cũng thật lạ. Thật đáng tiếc, bằng không tương lai trung đoàn trưởng của chúng ta sẽ lên đến cấp sư đoàn trong quân đội ấy chứ. Một cơ hội tốt như vậy, thế mà anh ấy lại có thể từ bỏ. Tất cả mọi người đều không rõ, tại sao trung đoàn trưởng lại nói bỏ qua, liền có thể bỏ qua ngay được, cũng không một chút do dự nào."
"Cái gì mà đi lưu học?" Tố Tố bật thốt lên mà hỏi, cũng quên mất chuyện mình phải đánh bài, chỉ ngây ngốc nhìn vài vị chị dâu kia.
Chị dâu nhà chính ủy liền nhíu mày, cũng ngẩng đầu nhìn về phía Tố Tố: "Thế nào, cô không biết chuyện này sao?"
Vốn dĩ tất cả mọi người đều không nghĩ ra, một cơ hội tốt như vậy, tại sao trung đoàn trưởng lại bỏ qua, cho nên cũng rất tò mò. Liệu có phải là Tố Tố không đồng ý để cho Sở Lăng Xuyên đi lưu học hay không. Hiện tại, vừa vặn nhân vật chính đang ở cùng với bọn họ, giữa những người phụ nữ với nhau, hơn nữa, quan hệ cũng đều rất tốt, không khỏi muốn bát quái một chút, được thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút. Thế nhưng mà nhìn Tố Tố mang bộ dạng của một người không hề hay biết gì cả, cũng có chút giật mình.
"Xuyên tử không nói năng gì với cô hay sao?" Vị chủ nhà cũng không thể nào nhịn được nữa, liền hỏi lại.
Tố Tố lắc lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt: "Em luôn luôn không gặp anh ấy, hôm nay lại vội vã đi ra đây để chơi cho kịp, vẫn còn chưa kịp nói chuyện gì với nhau."
"Ừ, cũng đúng, hai vợ chồng cô không ở chung với nhau, bận rộn đến mức ngay cả đến gọi điện thoại cũng còn chẳng quan tâm nữa là..." Tất cả mọi người đều là vợ bộ đội cả, biết tính tình nổi bật của đức lang quân chỉ huy này như thế nào, cho nên thấy Tố Tố không biết chuyện thì cũng coi như bình thường.
Chị dâu nhà chính ủy nói xong cũng giải thích giúp cho Tố Tố: "Người được cử đi lưu học ở nước ngoài lần này đều là những tinh hoa trong quân cả. Kỳ này đi lưu học cũng chỉ có hai người, cơ hội thập phần khó mà có được. Bất quá bây giờ nói gì thì cũng đã muộn rồi. Danh sách người ra nước ngoài lưu học cũng đã được định rồi! A, đánh bài đánh bài thôi, ai là người ra quân đây."
Rốt cuộc Tố Tố đã không có tâm tư nào để mà đánh bài nữa rồi. Mặt khác, cô được thông qua đi chơi bài chỉ đến mười giờ thôi. Cho nên Tố Tố vội vội vàng vàng đứng dậy. Trở về đến trong nhà Tố Tố không nhìn thấy Sở Lăng Xuyên cùng Tiểu Bao Tử đâu. Cô ước chừng là hai cha con đã đi nhà trẻ chơi rồi. . .
Tố Tố liền tìm tới. Một cơ hội tốt như vậy, tại sao Sở Lăng Xuyên lại bỏ qua? Người khác suy đoán, không biết vì sao, nhưng mà cô thì biết, phần lớn nguyên nhân là bởi vì cô cùng đứa nhỏ.
Một năm, đúng là Tố Tố sẽ luyến tiếc anh lại rời xa cô một năm. Thế nhưng mà, anh thật sự muốn đi, cô cũng sẽ ủng hộ anh. Với cấp bậc của anh, cô hi vọng anh có thể phát triển tốt hơn nữa. Cô mong muốn anh sẽ theo đuổi được giấc mộng của mình. Cô sẽ chờ anh, luôn luôn chờ anh.
Nhưng mà, anh lại bỏ qua.
Không phải rời xa với Sở Lăng Xuyên, cô có cảm giác vui vẻ, hạnh phúc. Thế nhưng mà, cô lại cảm thấy cũng thật đáng tiếc, thật đáng tiếc! Bởi vì, giấc mộng mà Sở Lăng Xuyên vẫn luôn theo đuổi kia, đã bị anh bỏ qua. Cô vì anh mà thấy đáng tiếc, vì anh mà thấy khổ sở...
Đi đến nhà trẻ, Tố Tố liếc nhìn thấy Sở Lăng Xuyên. Dáng người anh cao ngất, bộ quân trang mặc ở trên người anh vĩnh viễn mang theo tinh thần, cùng sự uy vũ như vậy! Anh phảng phất giống như một Chiến thần vậy, làm cho cô không sao dời tầm mắt đi được.
Sở Lăng Xuyên không nói ra chuyện này với cô, là vì anh không muốn cô tiếc nuối cho anh. Đã như vậy, thì Tố Tố cứ coi như là không biết gì đi, chỉ cần ở trong lòng cô biết, Sở Lăng Xuyên vì gia đình mà bỏ qua cơ hội thuận lợi kia. Cô cũng chỉ cần biết rằng, bọn họ để ý lẫn nhau đến như vậy, yêu nhau thắm thiết đến như vậy.
Thời điểm Tố Tố còn đang ngẩn người ngây ngốc ngắm nhìn Sở Lăng Xuyên, thì Sở Lăng Xuyên vừa vặn quay đầu lại. Tầm mắt của hai người liền xoắn lại với nhau. Đôi con ngươi đen thâm thúy của Sở Lăng Xuyên thoáng hiện lên vẻ cưng chiều, khóe môi cũng giương lên hé nở một nụ cười tươi.
Tố Tố cũng hồi thần trở lại. Cô nở nụ cười, nhấc chân đi đến với anh, đứng ở bên cạnh anh. Cô len lén nắm giữ lấy bàn tay của anh. Sở Lăng Xuyên nhìn chung quanh một chút, thấy có nhiều người nhà ở xung quanh. Mặc dù là họ đang đuổi theo đứa nhỏ chạy, nhưng mà, cũng sẽ ảnh hưởng không tốt. Sở Lăng Xuyên không dấu vết tránh thoát khỏi tay Tố Tố.
Hừ! Tố Tố không chịu bỏ qua, lại nắm giữ tay Sở Lăng Xuyên, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn anh, cười ngọt ngào. Trong mắt cô đều là tình yêu nồng đậm. Nhìn ngắm anh một vạn lần, khiến anh không đành lòng lại cự tuyệt bàn tay nhỏ bé của cô đang lôi kéo tay anh.
Sở Lăng Xuyên cười cười đầy vẻ cưng chiều. Cô nhóc này, đại khái lại đang muốn chỉnh anh đây, muốn cho anh không được tự nhiên. Sở Lăng Xuyên không buông tay Tố Tố ra nữa, mà ngược lại, anh nắm chặt lấy cái bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô.
Tiểu Bao Tử chơi đủ rồi, cũng thấy mệt mỏi liền chạy tới uống nước. Lúc này tay của Sở Lăng Xuyên và Tố Tố mới chịu tách ra, để cho cậu nhóc uống nước. Sau đó một nhà ba người cũng đi về nhà. Cả một buổi sáng này, Sở Lăng Xuyên cũng không có nói chuyện gì. . .
Giữa trưa, bữa cơm trưa là ăn ở nhà của đội trưởng Dũng. Buổi tối cũng sớm đã hẹn xong rồi, nhà chính ủy mời khách ăn cơm. Nhưng mà chơi mạt chược thì lại không hẹn nữa. Kỳ thực Tố Tố nghĩ cũng rất muốn được gắn bó ở cùng một chỗ, làm bạn với Sở Lăng Xuyên! Còn chơi mạt chược thì sao, cũng chỉ nên thỉnh thoảng chơi thôi.
Buổi chiều, Sở Lăng Xuyên có chút bận. Sau khi hết bận anh sẽ trở lại bên Tố Tố và con trai nhỏ. Chỉ là anh ở với cô không được bao lâu thì lại bị gọi đi. Thời điểm Sở Lăng Xuyên không ở nhà, Tố Tố liền tranh thủ làm việc nhà, giặt giũ quần áo, giặt luôn cả ga trải giường lẫn vỏ chăn đơn của Sở Lăng Xuyên. Tiểu Bao Tử thì chơi đùa cùng với các bạn nhỏ ở đâu đó, không thấy bóng dáng.
Thật ra thì Tố Tố cũng không cần phải bận tâm trông nom Tiểu Bao Tử thật kỹ càng lắm. Cậu nhóc chơi đùa cũng biết nặng nhẹ, tính ra cũng không có gì nguy hiểm, hơn nữa nơi này cũng không sợ có người xấu bắt trộm đứa nhỏ, hoặc là bị đi lạc ở đâu đó. Hơn nữa cũng chỉ có mấy đứa trẻ con chơi đùa cùng nhau mà thôi! Như vậy, cũng không thể đi xa, nhiều nhất chính là chơi trong sân này, hoặc là trong nhà ai đó.
Bởi vì phải đi đến nhà chính ủy ăn cơm, cho nên Tố Tố làm xong việc nhà liền sớm đi đến đó để hỗ trợ rồi. Không bao lâu, mấy người đàn ông bận rộn kia cũng đã trở lại. Sở Lăng Xuyên dắt tay Tiểu Bao Tử, chính ủy cũng mang theo con của mình trở lại nhà. Đã đến giờ phải ăn cơm rồi, cần phải đưa mấy đứa nhóc trong khu trở lại nhà. Bằng không, bọn chúng sẽ vui đùa quá giới hạn, cũng chẳng có đứa nào biết đường trở về nhà.
Sau bữa cơm chiều, mọi người ngồi tán gẫu với nhau trong chốc lát, rồi cũng giải tán. Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao Tử trở lại trong nhà mình. Thời gian cũng không còn sớm nữa, đã đến thời gian nghỉ ngơi. . .