Ngô Bình đáp: “Vừa nghe nói”.
“Anh trị được chứ?”, Đường Băng Vân rất mong đợi.
“Có thể thử xem sao”, Ngô Bình nói: “Hiện giờ tôi còn việc phải xử lý. Có lẽ một, hai ngày nữa mới đến được”.
Đường Băng Vân trả lời: “Được! Ngày mai tôi sẽ đến tìm anh!”
Phía cô ấy rất ồn ào, hình như đang xảy ra chuyện gì đó. Đường Băng Vân vội vàng nói mấy câu rồi cúp máy.
Dương Mộ Bạch hỏi: “Đường Băng Vân à?”
Ngô Bình gật đầu, ra hiệu cho Lý Long Thần khui rượu. Hương rượu toả ra, cả hai vui vẻ chè chén.
Uống được vài ly, Ngô Bình bảo rằng anh sẽ lên núi dạo một vòng, Dương Mộ Bạch quyết định đi cùng anh.
Hai sư huynh đệ vừa uống vừa trao đổi kinh nghiêm tu hành. Thấy đã sắp mười một giờ, cả hai bèn thay bộ đồ bó sát. Lý Long Thần lái xe chở họ lên núi.
Nơi bọn Đông Doanh biến mất năm ấy chỉ cách núi Tử Long chưa đầy một trăm dặm. Xung quanh đây có nhiều núi, đường đi vòng vèo cao thấp. Xe chạy không nhanh, khoảng mười hai giờ mới đến chân núi.
Dương Mộ Bạch bảo Lý Long Thần tắt máy và chờ ở chân núi. Ông và Ngô Bình cùng leo lên núi. Cả hai có võ công, vô cùng nhanh nhẹn, chẳng bao lâu sau đã đến đỉnh núi.
Ngô Bình đã đọc các tài liệu liên quan. Năm ấy bọn Đông Doanh kia biến mất ở gần đây, nên anh rất tỉ mỉ, đi qua đoạn nào cũng mở Nhãn thức để kiểm tra. Nhãn thức của anh có thể tìm kiếm sâu mấy chục mét, cộng thêm sáu thức nhạy bén, nếu dưới đất có gì bất thường, tuyệt đối sẽ không qua mắt được anh.
Anh đứng nhìn trên đỉnh núi, xung quanh có hàng trăm ngọn núi cao chót vót, muốn tìm manh mối trong những ngọn núi này quả thật rất khó.
Đúng lúc này, lòng anh chợt xao động, cảm thấy địa hình núi ở đây quen thuộc vô cùng, tựa như từng nhìn thấy vậy. Ngay lập tức, mắt anh sáng rực lên: “Sư huynh còn nhớ đường chủ Nghiêm của Thần Thiên giáo chứ?”
Dương Mộ Bạch gật đầu: “Nhớ, bị Ngưng Huyết Chỉ của cậu giết chết. Sao hả?”
Ngô Bình nói: “Khi ấy, em có tìm được một tấm bản đồ có lịch sử nghìn năm trên người gã, trên đó có đánh dấu vài điểm”.
Dương Mộ Bạch kinh ngạc: “Sư đệ, chẳng lẽ địa hình núi trên tấm bản đồ ấy chính là nơi này?”
Ngô Bình gật đầu: “Chắc chắn không sai”.
Dương Mộ Bạch cười ha ha: “Đúng là ý trời!”
Ngô Bình nhớ lại các điểm đánh dấu trên bản đồ, chỉ vào đỉnh núi cao cao nằm chếch bên trái ở phía trước: “Điểm đầu tiên là ở đó. Chúng ta đi xem thử nhé?”
Dương Mộ Bạch đáp: “Được!”