Người trung niên này dù có đối diện với Lý Thần Đồ, cũng không chút lễ phép, lớn tiếng hỏi!
Lý Thần Đồ lạnh lùng nói: “Hiên Viên gia buôn bán Đồng tộc cho Thần tộc và Dị tộc, mang tội ác tày trời. Bản Chúa Tể nhận mệnh của Thánh Hoàng, đến đây bắt trọng phạm, thuận tiện xét Hiên Viên gia của các ngươi!”
Người trung niên kia tức giận nói: “Lý Thần Đồ dám! Gia chủ của nhà chúng ta chính là Già Lâu Thượng Thần của Thần tộc đấy!”
Lý Thần Đồ nghiêng đầu liếc ông ta, nói: “Ta có dám hay không ngươi cứ đứng đó mà xem”.
Ông ta đang định ra lệnh cho thuộc hạ ra tay, nhưng một đường Thần quang giáng từ trời xuống, thoắt chốc một vị trung niên khác từ từ hạ xuống theo thần quang. Người này chính là Già Lâu Thượng Thần, gia chủ của Hiên Viên gia, Hiên Viên Quảng Chí!
“Đã lâu không gặp rồi Lý huynh. Vì sao ông phải dẫn người xâm nhập vào nhà của ta thế này?”, Hiên Viên Quảng Chí bình tĩnh hỏi giống như không hề tức giận.
Lý Thần Đồ bình tĩnh hỏi lại: “Ta nhận mệnh của Thánh Hoàng đến đây để bắt Hiên Viên Quảng Chí nhà ông, ông chủ động đưa tay chịu trói đi, hay là muốn vùng vẫy để chịu chết?”
Hiên Viên Quảng Chí đột ngột bật cười ha hả: “Lý Thần Đồ cho rằng bản thân đã thăng chức lên Chúa Tể là giỏi rồi à?”
Lý Thần Đồ khinh miệt: “Từ khi nào Hiên Viên Quảng Chí nhà ông nói xàm lắm thế? Bây giờ, ông có hai lựa chọn, một đầu hai, hai là chết!”
Sau lưng Lý Thần Đồ là Thánh Hoàng, xem như ông ta cũng đại diện cho mặt mũi của nàng ấy. Cho nên khi nói chuyện vô cùng hùng hồn, mà nói sao thì từ lâu ông ta cũng không còn e dè Già Lâu Thượng Thần nữa.
Hiên Viên Quảng Chí hừ lanh, tay phải chỉ một ngón lên không trung, lập tức xuất hiện một lớp màn sáng trên bầu trời. Trong lớp màn sáng này xuất hiện một Thần trận khổng lồ, Thần trận xoay tròn mang theo một luồng sát khí cao ngút trời bao phủ lấy nhóm người Lý Thần Đồ cùng Ngô Bình.
Lý Thần Đồ cau mày: “Ông nghĩ dùng Thần trận này để bao vây bản Chúa Tể được sao?”
Dứt lời, ông ta vung tay lên không trung, một cây đao mổ lợn khổng lồ xuất hiện. Đao nhọn chém vào không trung, một tiếng vang thật lớn nổ ra, Thần trận mạnh mẽ bị chém thành hai chỉ trong tích tắc!”
Hiên Viên Quảng Chí giật mình đến tái mặt: “Ngươi thật sự luyện cây đao mổ lợn thành Bổn Mạng Pháp Bảo à!”
Lý Thần Đồ vẫy tay, cây đao mổ lợn lập tức trở lại trong tay ông ta, rồi lạnh lùng hỏi: “Bây giờ, ông đầu hàng không?”
Hiên Viên Quảng Chí không chút sợ hãi nói: “Ta biết Lý Thần Đồ nhà ông rất mạnh, ta còn nghe nói ở Hoàng Thị Đại Thánh, ông có thể giết Thượng Thần. Bây giờ, ông đã thành Chúa Tể rồi thì thực lực cũng tăng lên kinh khủng hơn, ta không đua lại!”
Dứt lời, cơ thể của ông ta đột ngột phình to, liên tục phóng ra khí tức ngày càng khủng khiếp hơn, khí tức này không thuộc về Nhân tộc mà của Thần tộc! Sau ót của ông ta xuất hiện Tam Trọng Thần Quang, mỗi một Trọng Thần Quan đều có mười vạn ảo ảnh thần linh.
“Thần Vương Bá Thể!”
Lý Thần Đồ nheo mắt: “Thần tộc thật sự đã cho ngươi thân thể Thần Vương nhỉ!”
Hiên Viên Quảng Chí cười mỉa: “Thân thể Thần Vương có thể ngang ngửa với thể chất Thánh Hoàng đấy! Bây giờ, Lý Thần Đồ ông còn dám cao ngạo trước mặt Thượng Thần không?”
Lúc này, Ngô Bình đột ngột rút Bạch Hổ Kiếm Tiên đã rèn luyện từ trước, giao cho Lý Thần Đồ và nói: “Lão Lý dùng chuôi kiếm này chém ông ta đi!”
Lý Thần Đồ vừa tiếp xúc với thanh kiếm đã giật mình, ông ta cảm giác được chuôi kiếm này quỷ dị vô cùng. Ông ta vui mừng nói: “Vậy để thử xem thanh kiếm này bén hay không”.
Dứt lời, ông ta lập tức vung kiếm chém về phía Hiên Viên Quảng Chí. Ông ta vẫn rất đắc chí, cười lạnh: “Chuôi kiếm này còn không bằng cây đao mổ lợn của ông đấy Lý Thần Đồ. Ông quá khinh thường bổn Thượng Thần rồi!”
Lý Thần Đồ vẫn im lặng, chỉ vung kiếm chém xuống.
Hiên Viên Quảng Chí tức giận, đưa tay ra chộp lấy: “Thần Vương Bá Thể không có bị đao thương làm tổn thương đâu!”
“Giết!”
Một tiếng giòn tan vang lên, một nhát kiếm của Lý Thần Đồ chém rụng cổ tay của Hiên Viên Quảng Chí. Thậm chí, nhát chém còn tiếp tục gọt nửa đầu của ông ta, óc cứ thế bay ra ngoài.