Ngô Bình nâng chung trà lên uống thử một ngụm, ngay lập tức mùi hương tràn ra từ trong miệng, ba mươi sáu mùi hương cứ quanh quẩn đầu lưỡi liên tục va chạm vào nhau tạo ra mùi thơm mới.
Đôi mắt của anh sáng lên: “Trà ngon! Ta cũng có xào trà rồi, nhưng không thơm bằng trà này”.
Đan Tổ cười nói: “Ta đợi nhiều năm như thế, cuối cùng cũng đợi được người đến giúp mình”.
Ngô Bình đặt chén trà xuống hỏi: “Tiền bối đang đợi ta sao?”
Đan Tổ gật đầu: “Chẳng phải Thanh Phong đã nói cho ngươi biết, ta bị thương bởi đan dược do bản thân luyện ra à?”
Ngô Bình gật đầu: “Còn có nói sau đó ngươi chết đi, chỉ để lại một đám tàn hồn”.
Đan Tổ cười hả hả nói: “Ta không trách bọn họ được, ta cũng không phải là liệt hồn mà do bổn nguyên tánh mạng của ta biến thành. Lúc trước, ta tốn ba thập kỷ dùng thiên thời địa lợi trộm lấy một đống thiên cơ trước mắt của Thiên Cơ. Lúc này, ta mới luyện ra được một loại đan dược, loại đan dược này thật ra là thể xác của ta, ta muốn rót sinh mạng của mình vào trong đan dược dùng nó đột phá đánh sâu vào trên cấp Hỗn Độn Cảnh”.
Ngô Bình càng sợ hãi thốt lên: “Đột phá trên Hỗn Độn Cảnh!”
Đan Tổ thở dài thườn thượt: “Nhưng do thể xác quá mạnh, mà bản thân ta có trí tuệ nên nó biết ta sẽ gạt đi ý chí của nó nên viên đan dược đó đánh ta bị thương rồi trốn thoát”.
Ngô Bình không ngờ, đan đạo của Đan Tổ giỏi đến nhường này. Không ngờ, ông ta có thể luyện chế ra loại đan dược giúp thể xác của bản thân đột phá.
Đan Tổ: “Ta đang đợi ngươi, bởi chỉ có ngươi mới có thể giúp ta hàng phục được đan tinh kia”.
Ngô Bình: “Ngay cả tiền bối cũng bị nó làm bị thương, ta sợ bản thân không phải đối thủ của nó đâu nhỡ?”
Đan Tổ bật cười ha hả nói: “Năm đó khi ta luyện chế đan, cũng đã nghĩ đến có chuyện phát sinh xảy ra nên đã để cấm chế trên người của nó. Nhưng cấm chế này là kiệt tác đan đạo rất khó vẽ, chỉ có người cao thâm mới kiểm soát được, nói trắng ra là nó là một loại bí quyết đan. Lúc trước nó trốn đi, ta đã sử dụng thủ đoạn hạ thực lực của nó đến Đạo Cảnh Thất Trọng hay gì đó. Nên bây giờ ngươi gặp hắn, chắc chắn có thể dùng bí quyết đan chèn ép được”.
Ngô Bình: “Ý của tiền bối là ta phải bắt đan tinh đó đến cho ngài?”
Đan Tổ: “Đúng thế, ngươi cầm viên đan đó đến cho ta, ta sẽ khôi phục lại tu vi. Thậm chí, ta còn có cơ hội đánh sâu vào cảnh giới kia!”
Ngô Bình bật cười: “Ta đồng ý giúp đỡ, nhưng tiền bối có thể cho ta được lợi ích gì nào?”
Đan Tổ: “Ta tặng cho ngươi bài thuốc, với lại dược liệu ta đã chuẩn bị ba phần, còn lại có một phần cho ngươi tất”.
Ngô Bình vươn tay ra: “Đưa ta xem bài thuốc trước đã”.
Đan Tổ cười ha hả, chỉ một ngón tay, trong không trung lập tức xuất hiện mấy ngàn chữ màu bạc trắng. Ngô Bình nhìn sơ qua, biểu cảm trên khuôn mặt lại xuất hiện vẻ kính nể nói: “Tiền bối đúng là không hổ là Đan Tổ, viên thuốc này thật sự là có một không hai!”
Sau khi anh đọc bài thuốc, cũng hiểu ý của Đan Tổ. Ông ta muốn dùng cách luyện đan này luyện ra một sinh mạng thể trên Hỗn Độn Cảnh, rồi nhờ đó mà đột phá lên trên cấp Hỗn Độn.
Đan Tổ: “Bài thuốc này cho ngươi. Nếu ngươi tìm thấy đan dược, thì đưa đan tinh đó về đây cho ta”.
Ngô Bình vui mừng gật đầu: “Ta hiểu rồi, nhưng đan tinh kia ở đâu?”
Đan Tổ cười nói: “Tên đó rất nhát, hiện đang ở Thiên Giới, nếu ngươi rảnh hiện tại ta dẫn ngươi đến đó”.
Ngô Bình cười nói: “Thôi thưa tiền bối, đừng nôn nóng. Bây giờ tu vi của ta chưa cao, làm gì thì làm cũng phải tăng tu vi lên trước đã. Nếu không lỡ như làm hỏng chuyện, ta phải xin lỗi tiền bối rồi”.
Đan Tổ biết anh muốn đòi đan dược, nói: “Thôi vậy, ta luyện chế được rất nhiều đan dược, đưa cho ngươi một ít cũng không sao”.
Ông ta vung tay lên, ba cái hồ lồ màu vàng bay ra khỏi phòng, trên từng cái hồ lô đều có ký hiệu khác nhau.
Đan Tổ chỉ vào một cái hồ lô vừa nhỏ vừa dài nói: “Trong này có hai viên Thiên Cổ Đan, uống nó vào có thể giúp tư chất người phàm đạt đến ba ngàn năm”.