Ngô Bình giật mình: “Thế cơ à?”
Nhị Cẩu: “Sao, không tin à?”
Ngô Bình bật cười: “Tin, lát trông cậy cả vào ngươi đấy”.
Ngô Bình nghĩ nếu Nhị Cẩu đến từ vũ trụ chính thật thì nó sẽ có những năng lực đặc biệt là chuyện hiển nhiên.
Chờ khi đến gần mỏ thiên tinh, Ngô Bình thấy có người đã giăng kết giới ở bên ngoài. Với tu vi hiện giờ, anh khó có thể phá được. Dù có phá được thì cũng bị người ta phát hiện, sau đó làm kinh động tới chủ mỏ.
Ngô Bình hỏi Nhị Cẩu: “Ngươi có cách nào phá được kết giới này không?”
Nhị Cẩu: “Anh đang nói đến lớp màn sáng màu đỏ ở phía trước à? Tôi đã từng thấy thứ này rồi, nó không cản được tôi đâu”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh bế Nhị Cẩu lên rồi bay tới lớp màn sáng. Lúc này, hình như trong người của Nhị Cẩu đã hình thành một lực trường kỳ lạ, bọn họ vừa đến gần thì lớp màn sáng đã thủng một lỗ để họ xuyên qua.
Diện tích của mỏ thiên tinh rất rộng, phải đến mấy chục nghìn km vuông. Ngô Bình và Nhị Cẩu đáp xuống một ngọn núi, anh phóng thần niệm ra thì thấy bên dưới khu vực này đúng là có không ít thiên tinh. Nhưng bề mặt của thiên tinh ở đây bị che bởi một lớp nham thạch rất cứng nên muốn đào được thiên tinh lên thì rất khó.
Đứng ở đây có thể nhìn thấy cách vài trăm dặm ở phía trước có một hầm mỏ, công nhân đào mỏ đã phải đi xuống dưới lòng đất hàng chục nghìn mét để thai khác thiên tinh, hiệu xuất rất thấp.
Ngô Bình: “Nhị Cẩu, trông cậy cả vào ngươi đấy”.
Nhị Cẩu: “Tôi không biết tu hành, anh phải cho tôi biết vị trí của thiên tinh”.
Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Chuyện này đơn giản”.
Vì thế, anh ấn vào đầu Nhị Cẩu một cái, tiềm thức của nó đã nối liền với suy nghĩ của anh để đi tìm thiên tinh ở dưới lòng đất.
Thiên tinh tách nhau ra thành từng khối với khoảng cách rất xa, vì thế công cuộc thu thập sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Khi thần niệm của Ngô Bình khoá chặt một khối thiên tinh, nó lập tức biến mất, sau đó xuất hiện ngay trước mặt anh. Khối thiên tinh này to như củ khoai lang, nó có màu vàng kim, bên trong có một luồng sức mạnh như làn khói xoay tròn.
Ngô Bình tròn mắt nói: “Tốt, tiếp tục”.
Anh chỉ việc dùng thần niệm để tìm thiên tinh, còn Nhị Cẩu sẽ phụ trách di chuyển thiên tinh tới chỗ anh. Vì thế, thiên tinh ở cạnh Ngô Bình ngày càng nhiều hơn, từ mười khối lên thành ba nghìn khối.
Khu mỏ này có khoảng 300 nghìn khối thiên tinh. Sau khi khai thác hết thiên tinh ở quanh đây, Ngô Bình đã chuyển sang chỗ khác rồi thu thập tiếp.
Sau khi trời tối, anh đã có mấy trăm nghìn khối thiên tinh. Đến sáng hôm sau thì số lượng thiên tinh đã đạt đến 280 nghìn khối.
“Số thiên tinh còn lại ở xa quá, hơn nữa cũng không còn bao nhiêu, chúng ta về thôi”, anh nói với Nhị Cẩu.
Xong xuôi, Ngô Bình và Nhị Cẩu đang chuẩn bị rời đi thì chợt nghe thấy tiếng bước chân.
Ngô Bình lập tức trốn phía sau một tảng đá lớn rồi che giấu khí tức.
Bước chân tiến lại ngày càng gần hơn, có hai người đi tới, một người nói: “Sư huynh, ngày nào cũng đi tuần ở mỏ thế này chán chết đi được, ngày mai đội mình được nghỉ, hay đến thành Tử Dương chơi đi?”
“He he, được đấy, anh cũng nhớ Mỹ Kiều ở đó lắm rồi. Nhưng chi phí ở Di Hồng Lâu cao quá, chúng ta cần nghĩ cách kiếm thêm tiền mới được”.