Nhưng Đường Hồng Y đã thu kiếm về, nhẹ nhàng nói: “Tôi đã nói rồi, cậu không được”. Dứt lời, bà ấy lại mỉm cười nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình sờ mũi, khẽ thở dài, đành cầm kiếm Hắc Long tiến về phía Đường Hồng Y..
Thấy anh bước ra, Đường Hồng Y cười hỏi: “Cậu tên là Ngô Bình?”
Ngô Bình ôm quyền: “Tiền bối, tôi chính là Ngô Bình”.
Đường Hồng Y cười nói: “Tốt lắm. Tiểu Ngô, rương của tôi chứa bảo vật trấn môn của Đường Môn, tên là ‘Cơn thịnh nộ của thần Sấm’ - ám khí chuyên dùng đối phó Địa Tiên. Nếu cậu thắng được tôi, nó sẽ thuộc về cậu”.
Ngô Bình không hề cáu giận khi bị gọi là Tiểu Ngô. Anh nói: “Tiền bối, tôi chỉ biết kiếm pháp ba thức rưỡi, mong tiền bối nương tay”.
Đường Hồng Y cười nói: “Tiểu Ngô à, kiếm pháp ban nãy của cậu rất tốt, vẫn còn cơ hội”.
Ngô Bình cầm kiếm bằng hai tay, đứng mở chân, một bàn chân hướng về phía trước, bàn chân còn lại xoay ngang. Anh vận quyền ý, thần niệm khoá chặt Đường Hồng Y.
Ngay lập tức, Đường Hồng Y cảm nhận được một luồng sát ý kinh người. Đôi mắt bà ấy sáng lên: “Tốt!”
Ngô Bình không phải là kẻ chỉ dám tấn công sau lưng như Âu Dương Kim Tôn. Anh đánh trực diện với Đường Hồng Y hùng mạnh, quang minh chính đại, chầm chậm trữ thế.
Anh muốn thực hiện thức thứ ba của kiếm pháp ba thức rưỡi nên cần phải trữ thế khá lâu. Thức này vốn chẳng có giá trị thực tiễn, bởi kẻ địch trên chiến trường sẽ không cho anh thời gian trữ thế.
Nhưng bây giờ Đường Hồng Y đang đứng im, tất nhiên anh có thể từ tốn trữ thế để phát ra cú đánh sấm sét.
Kiếm thế của Ngô Bình khá giống chiêu thức của đoàn thể thuật. Trong bóng tối, có một luồng sức mạnh sắc bén và lạnh lẽo truyền vào trong cơ thể, tạo thành một loại khí thế. Thế này tập trung ở mũi kiếm, càng lúc càng mạnh.
Ngô Bình cứ đứng bất động như thế, khí tức trên người ngày một mạnh hơn. Những người xung quanh đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Cậu ta đang làm gì vậy?”, có người thắc mắc.
“Cậu ấy đang trữ thế”, đứng bên cạnh, Đường Hi nhẹ nhàng đáp.
“Trữ thế ư?”, người hỏi vẫn không hiểu.
Có vẻ Đường Hi đang có tâm trạng khá tốt, vui vẻ giải thích kỹ hơn: “Đôi khi, các cao thủ tuyệt đỉnh có thể tích trữ sức mạnh để tung ra đòn mạnh nhất. Ngô Bình bây giờ giống như cung tên đang được kéo ra, một khi cung được kéo căng, sức mạnh của dây cung sẽ bột phát”.
Hoàng Phủ Thiên Quân và Âu Dương Kim Tôn đều là người trong nghề. Nhìn thấy khả năng của Ngô Bình, cảm giác đố kỵ dâng trào trong lòng họ!
Tại sao một kẻ không có nền tảng như anh lại có thể trữ thế tốt đến thế?
“Ầm!”
Bất thình lình, Ngô Bình đâm thẳng về phía Đường Hồng Y như mũi tên rời dây cung. Kiếm thế của anh vững như bàn thạch, sắc bén như đao kiếm. Đòn này sở hữu uy lực kinh khiếp như Thạch Phá Thiên vậy!
“Keng!”
Đường Hồng Y vung kiếm đâm tới. Hai thanh kiếm chạm vào nhau, cơ thể bà ấy hơi nghiêng ra sau, chân dịch chuyển nửa mét.
Ngô Bình mượn lực va chạm này để đứng vững giữa không trung rồi từ từ bay xuống. Kiếm trong tay anh không ngừng rung lên, nếu không nhờ kiếm Hắc Long có phẩm chất cực cao thì nó đã nát vụn từ lâu.