Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đương nhiên rồi, dù gì thì trong triều cũng có không ít quan viên, thị vệ đều có tu vi. Có điều, tu vi của họ phần lớn đều dưới cảnh giới thần thông. Vì nếu là cao thủ thần thông thì sao lại cam tâm bán mạng cho triều đình được đúng không?”

Ngô Bình thở dài, cảm thấy rất bất lực. Vốn dĩ cậu có thể không quan tâm đến chuyện này nhưng nếu cậu không lo thì lần này Đông Vương chỉ có đi nộp mạng.

“Thôi được, tôi đi với vương gia một chuyến”, cậu bình thản đáp.

Đông Vương chắp tay nói với Ngô Bình: “Cảm ơn”.

Một lúc sau, Đông Vương dẫn theo các cao thủ xuất hiện ở cổng, Thần Long Vệ đang chặn cửa lập tức rút binh khí, người cầm đầu cao hơn một mét chín lăm, sát khí đằng đằng, lạnh lùng nói: “Kẻ nào ra khỏi phủ, giết không tha”.

Ngô Bình tiến về trước một bước, hỏi: “Anh có thân phận gì?”

Đối phương đáp: “Âm Báo, thống lĩnh doanh thứ ba Thần Long Vệ”.

“Đô đốc của các anh không đến sao?”

Ngô Bình hỏi, cậu rất muốn gặp vị sư đệ đó của Liễu Kim Long.

Âm Báo hừm một tiếng lạnh lùng: “Chỉ bao vây phủ Đông Vương thôi, còn cần đô đốc đích thân ra mặt sao?”

Ngô Bình: “Khẩu khí của anh không nhỏ đâu”.

Cậu chưa dứt lời thì đã tiến về trước một bước, mấy chục cái bóng bay sát mặt đất. Tiếp ngay đó, đám thị vệ đó, bao gồm cả Âm Báo, đều ngã nhào xuống đất.

Những người còn lại thấy thủ lĩnh cũng ngã xuống, sợ quá không dám manh động.

Ngô Bình cũng chẳng buồn quan tâm đến họ, nói: “Đi thôi”.

Sau đó cả nhóm người hùng hổ tiến vào cung.

Muốn vào hoàng cung thì không dùng được độn thuật mà phải quang minh chính đại đi vào cổng chính, vì Đông Vương phải nhập chức đại thần cố vấn, phụ trợ cho thập hoàng tử.

Chuyến đi này Đông Vương cũng dắt theo một nhóm cao thủ, ngoài ra mấy vạn đại quân dưới trướng của ông ta cũng đúng giờ xuất hiện ngoài cung. Chỉ cần ông ta ra lệnh thì mấy vạn đại quân sẽ đánh vào ngay.

Họ đến trước cổng hoàng cung nhưng kỳ lạ thay, ở đây chẳng có thị vệ nào, chỉ có một ông lão tầm sáu bảy mươi tuổi, tóc bạc phơ, gầy tong teo đến mức da bọc xương. Ông ta ngồi đó, tay cầm một ống điều, hít hà liên tục.

Ông già gầy yếu nhìn thấy nhóm người của Đông Vương xuất hiện thì mỉm cười, để lộ hàm răng vàng, nói: “Đông Vương đại nhân, hôm nay cửa đóng, mời các vị về lại đi”.

Đông Vương nhìn thấy ông già đó thì nói với vẻ mặt rất khó chịu: “Hồ công công, chẳng phải ông đã nghỉ hưu rồi sao? Nếu đã nghỉ hưu rồi thì sao không lo ở nhà dưỡng lão mà lại vấy vào vũng nước đục này làm gì?”

Vị Hồ công công đó mỉm cười, để lộ cả hàm răng ố vàng. Ông ta gõ nhẹ ống điếu xuống mặt đất hai cái, ánh mắt thì nhìn sang Ngô Bình.

“Đúng thế, vốn dĩ tôi đã về nhà dưỡng lão rồi, nhưng thái tử điều kiện thái tử đưa ra quá tốt, nhà tôi chỉ có thể về lại giữ cổng hoàng cung thôi”.

Ngô Bình có thể cảm nhận được tu vi của vị Hồ công công đó không cao, nhưng thể chất lại khác với người bình thường, cứ như một pháp khí.

Đông Vương hạ giọng nói: “Hồ công công, tôi có mật chỉ của hoàng đế, nhất định phải vào cung, mong ông tạo điều kiện”.

Hồ công công lắc đầu, liếc nhìn sang Ngô Bình, trong mắt hơi co lại.

“Tôi có thể cảm nhận được thể chất của tên nhóc bên cạnh ông rất tốt, cả người đều phát ra kim quang”. Hồ công công bỗng nhiên nói.

Ngô Bình đi thẳng về phía Hồ công công, đứng trước mặt ông ta rồi đưa tay ra, bình thản nói: “Tôi cũng nhìn ra được thể chất của ông rất tốt, là cao thủ luyện thể”.

Hồ công công cũng đưa tay ra, hai người bắt tay nhau, mặt đất bỗng dưng rung chuyển mạnh, cây cối trong phạm vi mấy mét đều rụng lá.

Mặt Hồ công công tái xanh, ông ta thở dài: “Người trẻ tuổi không tồi”. Sau đó ông ta từ từ buông tay ra.

Ngô Bình mỉm cười, quay lại gật đầu với Đông Vương, ra dấu có thể vào cung rồi.

Đông Vương vui mừng, dẫn mọi người qua cổng hoàng cung.

Đường vào hoàng cung rộng mười mét, hai bên là tường cao mấy chục mét, dẫn về phía xa.

Tần Cự Phong đi sau lưng Ngô Bình, anh ta vẫn chưa hiểu rõ cuộc đối kháng giữa Ngô Bình và Hồ công công lúc nãy.

“Sư huynh, Hồ công công nhận thua rồi sao?”

“Trong cơ thể của ông ta có một luồng sức mạnh bá đạo, đấy là thứ mà ông ta ỷ lại. Vì vậy tôi đã dùng sức mạnh gấp mười lần của ông ta để khống chế nó. Ông ta tự biết không phải đối thủ nên chỉ đành để chúng ta đi”.

Tần Cự Phong giơ ngón cái, vẻ mặt đầy khâm phục, anh ta biết sự lợi hại của Hồ công công đó, nghe nói lúc còn trẻ ông ta đã được một môn phái của tiên giới đưa đi làm thí nghiệm, luyện như một pháp khí, cuối cùng cơ thể được rèn luyện đến trạng thái cực kỳ mạnh mẽ. Lúc trẻ ông ta từng đánh chết cao thủ bí cảnh chỉ với một quyền. Một người mạnh như thế mà khi gặp Ngô Bình thì đến dũng khí đánh nhau cũng không còn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK