Giang Sơ Nhan che miệng cười: “Gãy một cái răng thì không sao, ngày mai nó lại mọc thôi”.
Răng của người tu hành có thể liên tục thay mới, vì thế có rụng một cái cũng không sao.
Về đến núi, Ngô Bình hỏi Giang Sơ Nhan: “Khi nào mình được lấy Linh Giới Ất Mộc?”
Giang Sơ Nhan: “Chắc cũng dăm bữa nửa tháng gì đó, công tử đừng vội, nếu có tin gì thì chúng ta sẽ biết ngay”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Ở đây không còn chuyện gì nữa rồi, tôi về Thân Châu một chuyến đây”.
Giang Sơ Nhan: “Vâng, nếu bên này có chuyện gì thì tôi sẽ báo cho công tử ngay”.
Ngô Bình chào mấy cô gái rồi về Thần Châu. Anh ở lại đó một ngay rồi dẫn Nguyệt Thanh Ảnh đến Đông Hải tìm Lý Thuần Như.
Họ vừa đến Tiên Kiếm Môn đã nhìn thấy Lý Thuần Như dẫn các cao thủ ra nghênh đón.
“Anh Bình, chị!”, cô ấy tươi cười bước tới.
Ngô Bình phát hiện khí tức của Lý Thuần Như đã mạnh hơn, việc tu hành của cô ấy tiến bộ rất nhanh. Nhất là sau khi được anh truyền thụ Thiên Thượng Tam Kiếm cho, giờ cô ấy đã là cao thủ số một trong thế hệ trẻ và được cả môn chủ và các trưởng lão coi trọng, ngoài ra còn là ứng cử viên sáng giá cho vị trí chưởng môn kế tiếp.
Nhưng Nguyệt Thanh Ảnh vừa gặp Lý Thuần Như đã thấy sắc mặt cô ấy là là, Ngô Bình còn rõ hơn, anh thấy đỉnh đầu của Lý Thuần Như có hắc khí xoay tròn và mang theo khí tức chết chóc.
Đôi mắt nhìn thấu vạn vật của anh có thể nhìn thấy khí tức ấy, còn Nguyệt Thanh Ảnh chỉ cảm nhận được sắc mặt của Lý Thuần Như khang khác thôi, chứ không biết vấn đề nằm ở đâu.
Ngô Bình bình tĩnh cười nói, sau đó đến chỗ ở của Lý Thuần Như. Sau khi đuổi hết tuỳ tùng đi, anh chợt hỏi: “Thuần Như, em có thấy khó chịu ở đâu không?”
Lý Thuần Như cười đáp: “Sao anh lại hỏi em như thế, em bình thường mà. Sau khi anh truyền thụ Thiên Thượng Tam Kiếm cho em. Tu vi của em đã tăng đáng kể”.
Ngô Bình chợt bắt lấy cô tay cô ấy, ngay sau đó anh nhăn mặt rồi hỏi Lý Thuần Như: “Cô không phải Lý Thuần Như, cô là ai?”
“Lý Thuần Như” ngạc nhiên nói: “Anh Bình, anh đang nói gì thế, sao em lại không phải em?”
Ngô Bình cười mỉa rồi truyền sức mạnh vào người cô ta, “Lý Thuần Như” biến sắc mặt rồi lộ ra vẻ đau đớn: “Anh Bình, anh làm đau em đấy”.
Ngô Bình lạnh mặt nói: “Cô mà không nói thật thì tôi sẽ cho cô hồn bay phách tán!”
Lý Thuần Như chợt lộ ra nụ cười quỷ dị rồi nói: “Sao anh phát hiện ra hả?”
Ngô Bình cảm nhận được sự thay đổi trong khí tức trên người Lý Thuần Như nên gằn giọng nói: “Tà ma!”
Đúng vậy, khi còn ở vũ trụ cấp thấp, anh đã từng gặp tà ma nên giờ mới thấy khí tức của chúng giống hệt nhau.
Người kia có vẻ ngạc nhiên: “Ngươi biết ta cơ à! Vậy là ngươi là tu sĩ từ dưới lên hả?”
Ngô Bình: “Ngươi là tà ma đến từ vũ trụ Chấn Đán ư?”
Tà ma gật đầu: “Đúng, ta đến từ vũ
trụ Chấn Đán. Không ngờ lại gặp đồng hương ở đây”.