Người đàn ông tay không đó buộc một sợi dây màu đỏ trên đầu, cơ bắp trên hai cánh tay chằng chịt, tỏa ra ánh sáng như kim loại, đôi mắt hắn sâu thẳm, chỉ có đôi đồng tử màu bạc trông rất kỳ quái.
Người đàn ông đồng tử màu bạc nhàn nhã đi về phía Ngô Bình, lúc hắn đi đến trước mặt Ngô Bình thì nở nụ cười, nói từng câu từng chữ: “Cậu muốn chết thế nào?”
Ngô Bình cười ẩn ý nói: “Anh thì sao?”
Người đàn ông mắt bạc nhìn chằm chằm vào hầu kết của Ngô Bình, đột nhiên đấm về phía cậu. Hắn ra tay nhanh đến mức hầu hết các cao thủ đều không thể nhìn rõ động tác của hắn, tiếc là người đứng đối diện hắn là Ngô Bình, nắm đấm của hắn vừa dịch chuyển được vài milimet, nắm đấm của Ngô Bình đã chạm vào hầu kết của hắn.
“Rắc!”
Cổ người đàn ông mắt bạc nghiêng sang một bên, miệng liên tục sùi bọt mép, cơ thể run rẩy nhưng có vẻ là không thể cứu được.
Bạch Lang khá bất ngờ, nhưng cũng không nói gì, ngược lại đưa mắt nhìn một thuộc hạ khác cầm dao rựa khác. Con dao của thuộc hạ này cực kỳ nhanh, có thể chém đứt đạn, con dao trong tay cũng được làm bằng kim loại đặc biệt, thậm chí có thể chém đứt xe tăng và xe thiết giáp. Lần trước đánh nhau với quân đội, gã từng chém đứt nòng súng, giống như một mãnh thú chiến tranh.
Ánh mắt thuộc hạ cầm dao lộ ra vẻ thận trọng, lúc nãy gã không nhìn rõ Ngô Bình ra tay như thế nào, chứng tỏ thực lực của đối phương vẫn cao hơn gã. Thế nhưng gã không hề sợ vì cơ thể gã đã từng được Thánh Quang rửa tội, đao súng bất khả xâm phạm, ngay cả súng cũng không sợ thì sao mình có thể sợ một người được?
Con dao dịch chuyển chém về phía cổ Ngô Bình, giống như lúc trước gã chém vào chiếc xe tăng đó.
Con dao không gì có thể phá hủy được thế mà lại bị Ngô Bình giữ chặt, sau đó cậu bẻ nhẹ một cái, con dao bị gãy làm đôi.
Người cầm dao biến sắc, vô thức lùi lại. Nhưng đã muộn rồi, con dao gãy trong tay Ngô Bình bay ra, dâm xuyên qua ngực gã. Cơ thể gã không sợ đạn, nhưng cũng không ngăn được con dao Ngô Bình ném ra, gã liếc nhìn Ngô Bình một cái rồi từ từ quỳ xuống đất.
Đòn tấn công của Ngô Bình không đánh trúng vào chỗ hiểm của gã, chỉ đâm xuyên qua phần phổi.
“Anh tên gì?”, Ngô Bình nhìn người này rồi bỗng hỏi. Cậu có thể thấy thể chất của người này đã được một sức mạnh bí ẩn nào đó hỗ trợ nên cậu cảm thấy rất hứng thú.
Người đàn ông thấp giọng nói: “Tôi tên Hồng”.
Ngô Bình: “Sau này đi theo tôi đi, tôi có thể giải quyết khó khăn của anh”.
Hồng ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu biết?”
“Không phân biệt được ảo giác và hiện thực, thường nửa đêm tỉnh dậy đi giết người, tôi nói đúng chứ?”, Ngô Bình hỏi.
Hồng sửng sốt, gật đầu: “Đúng vậy, có lần tôi còn suýt giết chết chính gia đình mình. Người bạn thân nhất của tôi cũng chết dưới lưỡi dao của tôi”.
Ngô Bình nói: “Chuyện của anh để sau hẵng nói”.
Nói rồi Ngô Bình nhìn Bạch Lang nói: “Đây là cách Bạch Lang anh tiếp đón khách đấy à?”
Bạch Lang cau mày, cả đời này hắn đã trải qua vô số biến cố đẫm máu, từng gặp rất nhiều cao thủ và người có năng lực, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp người mà hắn không thể nhìn thấu như Ngô Bình.
“Cậu là ai hả?”, Bạch Lang hỏi, hắn vẫn ngồi nguyên tại đó.
Ngô Bình khẽ cười: “Tôi là chủ nhân của anh”.
Bạch Lang tức giận, nhưng ngay sau đó hắn rơi vào ảo giác. Ý chí của hắn rất kiên định, bị Ngô Bình trấn áp trong Huyền Thiên Mông hơn bảy trăm năm nhưng hắn vẫn không khuất phục. Thế là Ngô Bình tiếp tục áp chế hắn, đợi đến một ngàn ba trăm năm, ý chí của Bạch Lang cuối cùng cũng sụp đổ. Trong ảo ảnh, hắn quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, khóc lóc thảm thiết.
Thoáng chốc ảo ảnh biến mất, mặt Bạch Lang đầy nước mắt. Hắn lại nhìn Ngô Bình, sau đó quỳ xuống đất rồi bò đến trước mặt Ngô Bình, hôn lên chân cậu.
“Chủ nhân vĩ đại của tôi, tôi sẽ không bao giờ phản bội cậu, cho dù trời đất có bị hủy diệt, tôi cũng muốn làm nô lệ trung thành của người”.
Hơn ngàn năm bị trấn áp, ngay cả thanh sắt cũng đã mài thành kim, huống gì là ý chí con người?
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Vào nhà nói chuyện”.
“Vâng”, Bạch Lang đứng dậy, cung kính mời Ngô Bình đến tòa nhà màu trắng.