Đám người Hanami Tsukihime vẫn đang chịu khó tu luyện trên đảo, gần như không ra khỏi cửa. Chỉ có Chu Chu vô lo vô nghĩ, ngày nào cũng vui chơi. Sau khi Hổ Bảo và Tiểu Hoàng Long đến đây, cuối cùng Chu Chu cũng có bạn chơi cùng.
Suốt mấy hôm liền, Ngô Bình chỉ điểm bốn cô gái tu hành, khi rảnh rỗi thì nghiên cứu quả trứng phượng hoàng lửa.
Suy nghĩ được vài ngày, anh đã có kế hoạch, mua thật nhiều dược liệu từ mạng Tiên rồi bắt đầu luyện thuốc, luyện đan.
Anh luyện chế một loại nước thuốc rồi ngâm trứng phượng hoàng lửa vào trong đó. Nước thuốc dùng hơn một thăm loại thần dược, loại nào cũng đắt vô cùng, chế tạo một phần đã tiêu tốn mười lăm tỷ tiền báu. Để có tác dụng với quả trứng phượng hoàng lửa này, ít nhất phải dùng ba phần, tính ra là bốn mươi lăm tỷ.
May mà anh được Thiên Đạo Môn thưởng một trăm triệu đồng thần Long, trị giá tương đương một trăm tỷ tiền báu. Anh cũng rất đau lòng, chi xài nhiều như vậy, chắc một trăm tỷ này cũng chẳng cầm cự được lâu.
Trứng phượng hoàng lửa ngâm phần nước thuốc đầu tiên được ba canh giờ đã hút sạch dược lực.
Thế là Ngô Bình điều chỉnh thành phần thuốc một chút rồi điều chế phần nước thuốc thứ hai, vẫn ngâm trứng vào.
Lần này, trứng phượng hoàng lửa mất năm canh giờ mới hấp thụ hết dược lực.
Ngô Bình tăng liều lượng của phần thuốc thứ ba, để trứng phượng hoàng lửa ngâm mười canh giờ mới hết.
Hấp thụ một lượng lớn dược lực, cuối cùng trứng phượng hoàng lửa cũng có một tia sự sống. Tiếp theo, Ngô Bình rạch ngón tay, nhỏ Thánh huyết lên trứng.
Thánh huyết có công dụng diệu kỳ vô cùng, có thể hồi sinh người chết, biến xương trắng thành máu thịt, dĩ nhiên cũng có thể cứu chữa phượng hoàng lửa. Máu không ngừng nhỏ xuống, một giọt rồi hai giọt, máu nhỏ trên vỏ trứng đều được hấp thụ rất nhanh.
Nhỏ được nửa cân máu, sắc mặt Ngô Bình đã trắng bệch. Anh nghĩ bụng, vẫn chưa đủ ư?
Bất thình lình, quả trứng phượng hoàng lửa rục rịch, sinh mệnh bên trong cuối cùng cũng tỉnh giấc!
Đôi mắt anh sáng lên, lửa thần hỗn mang phun ra từ hai tay đang không ngừng truyền vào vỏ trứng. Phượng hoàng lửa này là sinh linh hệ hoả, lửa thần hỗn mang là vật đại bổ đối với nó.
Hai tia lửa thần hỗn mang truyền vào vỏ trứng. Quả trứng phượng hoàng lửa khổng lồ đột nhiên nảy lên, sau đó phóng ra một luồng sinh khí mãnh liệt!
Sau vài nhịp thở, âm thanh “răng rắc” vang lên. Trứng phượng hoàng lửa nứt vỡ, một bàn tay nhỏ trắng trẻo ngọc ngà vươn ra, sau đó là một cánh tay mịn màng, cuối cùng là một gương mặt đẹp tuyệt trần.
Đó là hình dạng của một cô bé loài người tầm mười bảy, mười tám tuổi, đẹp động lòng người với mái tóc xoăn bồng bềnh màu đỏ, đứng dậy từ trong vỏ trứng.
Cô bé ấy có thân hình hoàn hảo, cao khoảng một mét bảy, đôi chân thon dài thẳng tắp, bất kỳ ai cũng không thể nhìn ra đây chính là phượng hoàng lửa.
Cô bé nhìn quanh quất, đột nhiên nhảy bổ vào lòng Ngô Bình, ôm chặt anh rồi gọi: “Bố ơi!”
Tuy giọng cô bé rất kỳ lạ, nhưng Ngô Bình vẫn hiểu ý đối phương, câu đó dịch ra nghĩa là gọi “bố”.
Anh ngẩn ra nửa giây, lập tức lấy tiên y Cửu Bảo ra, choàng lên người cô bé: “Ta không phải là bố ngươi”.