Anh xoay người một cái là đến ngay trước mặt Hoàng Phủ Hằng, lạnh lùng nói: “Dám ra tay với tôi, lá gan anh lớn đấy”.
Hoàng Phủ Hằng bỗng lùi nhanh về sau mấy bước, nhìn Ngô Bình chằm chằm, nói: “Ngô Bình, mày tưởng tao không biết mày là ai sao?”
Ngô Bình bất ngờ, không ngờ anh lại bị phát hiện.
Một người đàn ông trung niên lập tức xuất hiện phía trước Hoàng Phủ Hằng, khí tức của ông ta rất mạnh, ông ta là cao thủ lôi kiếp cảnh giới Địa Tiên tầng chín.
Hoàng Phủ Hằng cười lạnh lùng: “Ngô Bình, mấy hôm nay tao cố tình cho thuộc hạ khiêu khích Thiên Long, quả nhiên mày không kiềm được mà tìm đến đây thật. Hôm nay tao nhất định sẽ cho mày có đi mà không có về”.
Sau đó hắn ta chắp tay với người đàn ông trung niên: “Sư phụ, người mà đệ tử nói là hắn”.
Ngô Bình không nói gì, cũng không khôi phục lại khuôn mặt vốn có. Anh quay đầu bỏ đi. Anh mượn thuật độn thổ của Âm Dương Pháp Bào, giẫm chân một cái là không thấy đâu nữa.
Người đàn ông trung niên “í” lên một tiếng: “Thuật độn thổ sao? Thú vị”.
Ông ta bỗng bay lên không trung, thần niệm đáng sợ quét quanh phạm vi mấy trăm kilomet và nhanh chóng bắt được Ngô Bình.
Ở một vùng núi hoang vu, ít có dấu tích của con người nằm ở phía bắc của Thiên Kinh, đến khuya thì càng không thấy ai.
Ngô Bình chui ra khỏi mặt đất, chỉnh lại quần áo rồi lẩm bẩm: “Phép độn thổ này không tồi, chỉ là tốc độ quá chậm”.
Chưa được mấy giây thì liền có một bóng người từ trên trời đáp xuống, là người đàn ông trung niên đó.
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Cậu chạy thoát được sao?”
Ngô Bình nói: “Trông tôi giống đang bỏ chạy sao?”
Người đàn ông trung niên ngây ra: “Cậu đang cố tình chờ tôi?
Ngô Bình: “Đương nhiên rồi”.
Người đàn ông trung niên cười lạnh lùng, nói: “Hoàng Phủ Hằng nói không sai, cậu rất hống hách, có điều, hống hách trước mặt tôi thì thật là quá ngu xuẩn”.
Ngô Bình đưa tay sờ lên mặt, khuôn mặt lại trở về diện mạo ban đầu. Anh lạnh lùng đáp: “Nếu như đã muốn đánh thì ông hãy báo tên tuổi đi”.
Người đàn ông trung niên: “Thanh Mộc chân nhân của Đan Đỉnh Môn”.
Ngô Bình: “Ông là một chân nhân mà lại vì đồ đệ của mình đích thân ra khỏi núi giết người sao?”
Người đàn ông trung niên