Mộ Dung Kiều: "Đừng lo lắng, ông ngoại đã ra nước ngoài, hơn nữa sẽ không bao giờ trở lại".
Ngô Bình: "Cho dù bọn họ rời đi, cô cũng không muốn lấy lại tài sản của nhà họ Quách sao?"
Mộ Dung Kiều nhún vai: "Của cải đối với tôi không có ý nghĩa gì. Hơn nữa sau này anh nuôi tôi, thế nên tiền cũng chẳng để làm gì".
Ngô Bình chỉ vào mũi mình: "Tôi nuôi cô?"
Mộ Dung Kiều cười nói: "Đúng vậy, bởi vì cảm giác của tôi cho tôi biết rằng đi theo anh mới an toàn. Tôi đi theo anh, thế nên anh phải chịu trách nhiệm về thức ăn, quần áo, nhà ở và mọi chi phí của tôi chứ?"
Ngô Bình thở dài: "Được rồi, nể mặt cô là trích tiên, cô có thể sống ở chỗ này".
Mộ Dung Kiều: "Tôi không sống ở đây, tương lai anh đi nơi nào, tôi sẽ đi theo đó, không rời nửa bước".
Ngô Bình nhíu mày: "Thế này không phù hợp lắm".
Mộ Dung Kiều: "Đừng lo lắng. Nếu như bạn gái của anh xuất hiện, tôi sẽ tránh đi".
Ngô Bình ho khan một tiếng: "Ý của tôi không phải như vậy".
“Anh không cần giải thích, tôi hiểu mà”, Mộ Dung Kiều cười nói.
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: "Được. Nhưng cô phải nói cho tôi biết cô sẽ đi theo tôi bao lâu".
"Một tháng", Mộ Dung Kiều nói: "Một tháng sau, tôi sẽ đi nơi khác".
Ngô Bình gật đầu: "Được, một tháng này, tôi sẽ bảo vệ cô".
Mộ Dung Kiều cười nói: "Cảm ơn. Tôi ngủ phòng bên cạnh, ngủ ngon nhé".
Một đêm tĩnh lặng trôi qua.
Ngày hôm sau, Mộ Dung Kiều mới sáng sớm đã gõ cửa, nói: "Ngô Bình, anh có thể cùng tôi Sư Thành được không?"
Ngô Bình ngồi dậy, hỏi: "Cô đến Sư Thành làm gì?"
Mộ Dung Kiều: "Tôi về nhà. Tôi thấy hơi nhớ bố mẹ".
Ngô Bình: "Hóa ra nhà cô ở Sư Thành. Vậy được, ăn sáng xong chúng ta sẽ xuất phát".
Mộ Dung Kiều: "Cảm ơn!"
Sư Thành ban đầu là một phần của nước Á Mã. Sau đó, nó được thành lập như một quốc gia riêng biệt và trở thành một nền kinh tế phát triển. Tổng sản lượng kinh tế của nó cao hơn của toàn bộ nước Á Mã. Quy mô của nó tương tự như Cảng Thành, dân số của hai nơi tương đương nhau.
Sư Thành là nơi thực hiện theo chế độ gia tộc kiểm soát, gia tộc đó là nhà họ Lý, người đứng đầu đất nước hiện tại là Lý Vạn Long, người có cha là người khai sinh ra Sư Thành.
Ngô Bình đã lái xe hơn 300 cây số, hơn hai giờ sau đến nơi. Bước vào Sư Thành, Ngô Bình cảm thấy tình hình không ổn, phía sau đột nhiên có mấy chiếc xe đi theo sau họ, không xa cũng không gần.
Anh hỏi: "Đằng sau là người nhà Mộ Dung các cô à?"
Mộ Dung Kiều lắc đầu: "Bọn họ muốn giết tôi".
Ngô Bình sửng sốt: "Người muốn giết cô sao? Ai?"
Mộ Dung Kiều: "Thành chủ Sư Thành, người nhà họ Lý".