Ngô Bình: "Mị Lan thế nào rồi?"
Mị Lan chính là cô gái đưa anh lên Ẩn đảo, là một người bạn anh kết giao ở đây.
Tư Không Vũ: "Hình như Mị Lan sắp gả cho Công Dương Hổ, lúc hai bên đính hôn, nhà họ Công Dương còn hỏi ý kiến của thần nữa".
Ngô Bình: "Ồ, sắp lấy chồng rồi à?"
Tư Không Vũ cười nói: "Liên hôn thế này rất phổ biến trên đảo. Bây giờ Ẩn đảo đang trong trạng thái nửa mở cửa, kiểu hợp tác thế này sau này sẽ càng chặt chẽ hơn".
Ngô Bình: "Ừm, ông về nhà trước đi, tôi đi gặp Mị Lan. Là bạn, nói thế nào tôi cũng phải gửi quà mừng cho cô ấy".
Vẫn trong khu vườn nhỏ đó, lúc Ngô Bình tới, trong vườn cũng có rất nhiều mèo, a hoàn của Mị Lan đang cho mèo ăn, gương mặt buồn man mác, chốc chốc lại lau nước mắt.
Ngô Bình gõ cửa, cô gái ngẩng đầu nhìn, lúc cô ấy nhìn thấy Ngô Bình thì vội chạy tới quỳ thụp xuống dưới chân anh: "Công tử, anh cứu quận chúa nhà tôi với!"
Ngô Bình hoảng hốt, vội hỏi: "Mị Lan thế nào rồi?"
Cô gái khóc lóc: "Quận chúa bị ép uống thuốc mê hoặc thần trí, để gả cho Công Dương Hổ. Công Dương Hổ kia nổi tiếng ác độc, nghe nói đã từng ăn sống vợ của mình, ai muốn gả cho hắn chứ?"
Ngô Bình nhíu mày: "Sao Vô Tương Vương lại đối xử với con gái của mình như vậy?"
Cô gái nói: "Các vương xưa nay đều như vậy, con gái chẳng qua chỉ là công cụ liên hôn của bọn họ mà thôi!"
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: "Cô dẫn tôi đi gặp Mị Lan".
Cô gái gật mạnh đầu: "Vâng!"
Chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã đến phủ Vô Tương Vương. Vô Tương Vương là một trong các vương trên đảo, quyền lực rất lớn.
Lúc này, Vô Tương Vương đang ngồi trong phòng sách, vẻ mặt hơi âu lo. Thật ra ông ta cũng không muốn gả con gái cho nhà họ Công Dương, dù sao Công Dương Hổ kia cũng nổi tiếng ác độc, gả con gái qua đó khác nào đẩy con gái vào hố lửa.
Nhưng ông ta buộc phải làm vậy, vì nhà họ Công Dương là thế lực mạnh nhất, sở hữu năm trăm nghìn binh. Lần này Công Dương Hổ kia chỉ đích danh muốn lấy Mị Lan, nếu ông ta không đồng ý thì nhà họ Công Dương sẽ thôn tính địa bàn của ông ta ngay.
Bỗng nhiên, một tia thánh uy xuất hiện, Vô Tương Vương đứng bật dậy, run giọng hỏi: "Ai đến vậy?"
Một thuộc hạ vội vã chạy vào báo: "Vương gia, Thiên Võ bệ hạ giá đáo!"
Tuy Ngô Bình chỉ đến một mình, không có nghi trượng đi theo, nhưng uy lực của anh đã chấn động cả đảo, đương nhiên Vô Tương Vương cũng không dám nghi ngờ thân phận của anh, vội chạy ra cửa chào đón.
"Bái kiến bệ hạ!", ông ta quỳ trên đất, cơ thể run bần bật.
Ngô Bình cười nói: "Mời Vô Tương Vương đứng dậy".
Vô Tương Vương vẫn quỳ trên đất: "Không biết bệ hạ đến phủ của thần có gì chỉ giáo?"
Vô Tương Vương không biết mình có làm sai gì không. Đến cả Tư Không Vũ cũng đã làm thần cho đế quốc Thiên Võ, Vô Tương Vương như ông ta có là cái thá gì đâu chứ.