“Bệ hạ nói, chuyện này có người phụ trách làm rồi, không cần tôi hỏi đến nữa. Hơn nữa còn bảo người của tôi cũng không cần tham gia, trách ảnh hưởng đến tiến độ vụ án! Như vậy chứng tỏ, bệ hạ cũng không hy vọng chúng ta điều tra đến kết quả! Mà thế lực có thể khiến bệ hạ ra quyết định như vậy, chỉ có thể là những thế lực vô cùng kinh khủng!”
Ông ta ngàng một lúc rồi nói tiếp: “Thật ra tôi cũng có nghe đồn từ trước. Vụ án sớm đã điều tra ra nhưng sau khi điều tra rõ chân tướng thì hoàng đế Đại Hạ cũng không thể ngăn cản bọn họ!”
Ngô Bình cười lạnh: “Vậy cứ giương mắt nhìn nhiều cô gái vô tội bị hại như vậy sao?”
Đông Vương cười lạnh: “Nói câu khó nghe, đối với người ở trên cao mà nói, chết bao nhiêu người cũng chỉ là một con số. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc thống trị, thì con số này có nhiều hơn nữa cũng không phải vấn đề, cậu hiểu không?”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Vương gia, nếu tôi đã biết đến chuyện này thì không thể không quản!”
Đông Vương nhìn cậu chằm chằm: “Cậu muốn chống lại mệnh lệnh của tôi?”
Ngô Bình cười nói: “Chuyện tôi muốn làm sắp tới, chỉ dùng danh nghĩa cá nhân tôi, không liên quan đến vương gia. Chuyện này hoàng đế không quản, tôi quản!”
Đông Vương khẽ thở dài, nói: “Cậu muốn làm gì, tôi không ngăn được. Nhưng tôi nhắc nhở cậu, bên trong chắc chắn có cao thủ Thần Thông Cảnh. Cậu đi chuyến này, rất có khả năng không đường quay về, cậu phải nghĩ cho kỹ!”
Ngô Bình: “Cảm tạ vương gia nhắc nhở”.
Đông Vương lấy ra một tấm bùa chú từ trong lòng, trên bùa có hơi thở đại đạo. Ông ta đưa tấm bùa cho Ngô Bình, nói: “Đây vốn là một món bảo bối bổn vương có được từ nhiều năm trước, là một lá bùa do cao thủ Đạo Cảnh luyện chế. Bùa này chỉ dùng được một lần, cậu phải dùng cẩn thận. Bùa này khi được dùng đến có thể đưa cậu ra xa đến nghìn dặm, giúp cậu thoát khỏi nguy hiểm!”
Tuy Đông Vương không hy vọng Ngô Bình không tham gia, nhưng trong lòng ông ta cũng không hy vọng Ngô Bình gặp chuyện, còn đưa cả lá bùa Đạo Cảnh quý giá để cậu bảo vệ tính mạng.
Ngô Bình cũng không khách sáo, cậu nhận lấy lá bùa, ôm quyền nói: “Vương gia, thuộc hạ đi đây!”
Nói xong, cậu hóa thành một luồng sáng, phóng lên trời.
Sau khi Ngô Bình rời đi, một cô gái áo đỏ từ trong thư phòng đi ra, cô gái trông rất xinh đẹp, khoảng chừng hai mươi chín.
“Phụ vương, tại sao cha không ngăn anh ta lại?”
Cô gái này chính là con gái của Đông Vương - Đan Chu Nhi, vừa từ bên ngoài quay về Vương Phủ.
Đông Vương: “Ngô Bình là đệ tử tinh anh, cậu ấy có nguyên tắc làm việc của mình, cha nhất định phải tôn trọng lựa chọn của cậu ấy. Chỉ có như vậy, sau này cậu ấy lớn mạnh rồi thì sẽ tôn trọng ông chủ cũ của mình là cha đây”.
Đan Chu Nhi: “Phụ vương, dường như cha rất tin tưởng Ngô Bình”.
Đông Vương cười nói: “Đương nhiên rồi. Nếu không, sao cha lại coi trọng cậu ấy như vậy?”
Đan Chu Nhi: “Vâng, vậy thì xem xem lần này, anh ta có thể làm được chuyện này đến bước nào”.
Đông Vương không còn vẻ tươi cười, nói: “Hy vọng cậu ấy có thể bình an quay về!”
Không lâu sau, Ngô Bình đa xuất hiện trong núi sâu, cậu liên lạc với Ngô Khả Kỳ trước, hỏi: “Ông chủ lớn của các anh trả lời anh chưa?”
Ngô Khả Kỳ bất đắc dĩ nói: “Kỳ lạ lắm, ông chủ lớn nói không được khỏe, tạm thời không thể hành động được”.
Ngô Bình: “Chuyện này, anh đừng quản nữa, cũng đừng hỏi thêm nữa”.
Ngô Khả Kỳ giật mình trong lòng, nói: “Vâng, tôi hiểu rồi”.
Báo với Ngô Khả Kỳ xong, Ngô Bình loại đi vào sân viện kia. Thế nhưng, lần này cậu vừa xuất hiện, cả sân viện đã bị một màng sáng bao phủ, sau đó trong sân bỗng đầy ắp người đứng đó.
Người đứng đầu là một người trung niên cao lớn mặc áo khoác vàng, mắt tím tóc bạc, mặt dài mũi khoằm, trước ngực có một miếng hộ tâm đầu hổ màu vàng kim, ông ta lạnh lùng nói: "Nhóc con, ra đi!”
Ngô Bình rất bất ngờ, bản thân cậu vừa đến đã bị phát hiện, phản ứng của đáp người này thực sự quá nhanh! Chẳng lẽ là Đông Vương hoặc Tuần Tiên Ti đã báo tin sao?
Cậu thoải mái đáp xuống đất, đứng đối mặt với người trung niên, nói: “Ông biết tôi sắp đến sao?”