Người áo trắng vội vàng tung ra lá bùa hộ thân, đồng thời toàn lực đánh trả nhưng lai lịch của lá bùa Tiên này khá siêu phàm, uy lực của nó lại vô cùng mạnh, chỉ nghe một tiếng “Ầm” thật lớn, thiếu niên và người đàn ông đồ trắng bị đánh ngã xuống đất, đồng thời nôn ra máu, xương cốt đã bị gãy hơn một nửa.
Ngô Bình bước lên trước, đâm vào mỗi người một nhát khiến cả hai đều chết, sau đó tìm đồ trong người họ. Ba người này có vẻ xuất thân từ một tông môn lớn, họ mang theo rất nhiều đồ, chỉ riêng bùa thôi đã có hơn mười mấy lá rồi, ngoài ra còn một ít thứ lặt vặt khác như đan dược, linh dược, pháp khí, v.v.
May mắn là Ngô Bình ra tay dứt khoát khiến mấy người này không kịp thi triển pháp lực của mình, nếu không anh cũng sẽ gặp nguy.
Sau khi cất hết đồ trên người của ba người vào túi, anh bèn đi đến lối ra vào.
Chẳng mấy chốc anh đã đến được khu vực gần vùng lạ, một màn sáng xuất hiện trước mặt, anh đi xuyên qua màn sáng đi vào trong rừng lạ Hồng Nguyệt.
Ra khỏi rừng rậm, anh quay về quán trọ trước đó tìm tiêu cục.
Mấy ngày anh không ở đây, người trong tiêu cục đều nghỉ ngơi trong quán trọ. Nhìn thấy Ngô Bình quay lại, các tiêu khách lập tức sốc lại tinh thần.
“Tiêu đầu Ngô, chúng ta đã dừng lại ở đây mấy ngày rồi, có phải nên tiếp tục lên đường rồi không?”, anh cũng có thể nhìn ra mấy tiêu khách này cũng khá lo lắng và gấp gáp.
Ngô Bình nhìn sắc trời, cười nói: “Đã muộn rồi, sáng sớm mai chúng ta sẽ xuất phát”.
Anh đi đến trước quan tài màu vàng kim để kiểm tra, phát hiện nó đã nhẹ đi rất nhiều.
Đúng lúc này, trong đầu anh vang lên giọng nói của Sáng Thế.
“Ta còn tưởng ngươi biến mất luôn rồi chứ”, Ngô Bình nói.
Sáng Thế: “Khá đấy, trong thời gian ngắn như thế mà thực lực ngươi lại tăng lên khá rõ ràng, số phận của ta buộc chung với ngươi là đúng đấy”.
Ngô Bình: “Ngươi có chuyện gì thì cứ nói”.
Sáng Thế: “Ba ngày sau Thạch Thai sẽ xuất thế, ta mong ngươi có thể đến được điểm đến trước lúc đó”.
Ngô Bình: “Tại sao?”
Sáng Thế: “Ta phải tiếp nhận một lễ rửa tội của Thiên Kiếp ở đó. Sau Thiên Kiếp, ta có thể biến thành hình người, trở thành một thành viên của Đại Ngũ Hành Giới”.
Ngô Bình: “Ngươi sẽ trở thành con người?”
Sáng Thế: “Ừ, là con người giống các ngươi đấy”.
“Sau đó thì sao?”, Ngô Bình hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Sáng Thế: “Tạm thời ta sẽ đi theo bên cạnh ngươi, đợi đến khi thích nghi với môi trường ở đây rồi mới đi”.
Ngô Bình: “Chúng ta đã từng đánh cược, ngươi là thuộc hạ của ta”.
Sáng Thế: “Đúng là số mệnh của ta phải dính chặt vào số mệnh của ngươi, hơn nữa ngươi là chủ của ta”.
Ngô Bình: “Ngươi nói như thế sẽ đem lợi ích đến cho ta, ích lợi gì thế?”
Sáng Thế: “Số mệnh của ta thuộc về vũ trụ chính chứ không phải là của nơi này. Số mệnh của chúng ta buộc chặt vào nhau, tức là ngươi có số mệnh của vũ trụ chính”.
Ngô Bình: “Vận mệnh của Đại Ngũ Hành Giới không thể có chỗ đứng ở vũ trụ chính sao?”