Một cánh tay ngọc ngà thò ra, Ngô Bình cầm lấy, sau đó nói: “Cô là Nhân Vương”.
Nữ vương thẹn thùng nói: “Tham kiến Nhân Hoàng!”
Rất hiếm Nhân Vương trên đời, nhưng nữ Nhân Vương còn hiếm hơn, vì thế Ngô Bình mới chấn động, cứ nắm tay nữ vương mãi không buông. Bản năng từ huyết mạch và xương cốt khiến anh muốn có được người phụ nữ xinh đẹp này, sau đó còn muốn cô ấy sinh con cho mình.
Nhưng anh là con người chứ không phải động vật nên cuối cùng vẫn buông tay rồi nói: “Tôi có thể chữa khỏi vết thương cho cô, nhưng cần chuẩn bị thêm chút dược liệu”.
Nữ vương rụt tay lại rồi nói: “Vâng”.
Ngô Bình: “Tên thật của tôi là Lý Huyền Bình, cô cứ gọi tôi là anh Lý”.
Nữ vương: “Tôi là Nguyệt Vũ”.
Ngô Bình cười nói: “Tên hay”.
Dứt lời, anh quay người về vị trí cũ rồi mới cao giọng nói: “Bệ hạ, tôi xin cáo từ, để đi chuẩn bị dược liệu”.
Nữ vương: “Phiền anh”.
Vẫn là Hàn Tinh dẫn đường cho Ngô Bình đến một cung điện khác, ở đây không thiếu các dược liệu nên anh tha hồ chọn.
Anh chọn bừa một cây thuốc cũng là thần dược, số còn lại đều là dược liệu hiếm có.
“Đội trưởng Hàn Tinh, thuốc ở đây là của các cô hết à?”
Hàn Tinh: “Vâng, chúng tôi tích mấy nghìn năm rồi, toàn dược liệu quý cả, anh cần loại nào thì cứ lấy, nếu ở đây không có thì chúng ta có thể đến kho thuốc tìm”.
Ngô Bình: “Các cô có cả kho thuốc ư?”
Hàn Tinh: “Vâng, nhưng thuốc ở đó không quý như ở đây”.
Ngô Bình: “Tốt, thế này tôi có thể trị thương cho nữ vương được rồi”.
Hàn Tinh: “Anh cần dược liệu gì thì cứ nói với tôi nhé”.
Ngô Bình: “Cô cứ lui ra đi, cần thì tôi sẽ gọi”.