Thế là mọi người nô nức đến đăng ký, tình nguyện trở thành công dân của Long Quốc, đồng thời tin tức được lan truyền đi, nông dân các nước xung quanh lần lượt đổ xô đến đây để khai khẩn đất hoang.
Thấy ngày càng có nhiều người vào khu vực hồ Ma Long, Ngô Bình không từ chối bất cứ ai đến, chỉ cần biết cách canh tác, anh sẽ chấp nhận tất cả.
Thế là từng ngôi nhà lần lượt được dựng lên và những cánh đồng màu mỡ được khai hoang, hồ Ma Long ban đầu đang nhanh chóng thay đổi.
Sau khi hồ Ma Long biến mất, diện tích đất canh tác trong khu vực tăng hơn một trăm triệu mét vuông và rất nhiều hồ nhỏ có thể nuôi cá xuất hiện.
Một diện tích lớn như thế, đất đai màu mỡ, khí hậu thích hợp, ít nhất có thể chứa được mấy chục tỷ người.
Trong các hồ nhỏ mới được hình thành có rất nhiều loài cá, những người khai hoang đến bắt cá, sau đó bán cho người trên đảo Hưng Long, như thế có thể đổi được những vật phẩm thiết yếu trên đảo Hưng Long.
Vì thuộc nền văn minh khác nhau nên xoong, nồi, quần áo và giày dép trên đảo Hưng Long đều là những mặt hàng rất được săn lùng ở đây.
Những người khai hoang này ban đầu sử dụng đồng tiền của họ, thậm chí còn trao đổi bằng hàng hóa, Ngô Bình đã ban lệnh, bất kể đồng tiền của quốc gia nào, đến Hưng Long đều có thể đổi lấy nội tệ nơi này, theo cách đó, thương mại dần dần trở nên thịnh vượng.
Tuy nhiên, nơi nào có người, nơi đó giang hồ, chẳng bao lâu sau sẽ có người đánh nhau, có kẻ đất của người khác, còn có kẻ cướp vợ của người khác.
Thậm chí có hai tông tộc đánh nhau với quy mô lớn, một lần sẽ có hàng trăm người chết hoặc bị thương nhưng khu vực này quá lớn, hàng trăm triệu kilomet vuông, người làm phân tán khắp nơi, đầy rẫy khó khăn trong việc quản lý.
Ngô Bình đã bàn bạc với mọi người và quyết định chọn một thủ lĩnh từ trong các thế lực lớn nhỏ khác nhau, sau đó trao cho họ một chức vụ và mức lương chính thức và yêu cầu họ tuân thủ luật pháp.
Luật pháp mà anh sử dụng là do Long Quốc ban hành, Ngô Bình đã bỏ đi những thứ phức tạp, chỉ để lại những điều cơ bản nhất, chẳng hạn như: không thể giật đồ của người khác, ai lấy trước thì là chủ sở hữu, không được trộm cắp, không được đàn áp phụ nữ, không được đánh nhau, làm người khác bị thương, giết người, v.v. Sau khi luật ban hành, hầu hết mọi người đều chấp hành nhưng đôi khi vẫn có vài người vi phạm, cướp của hay giết người, mỗi lần như thế Ngô Bình sẽ cử đội tuần tra đi bắt tội phạm và đưa ra trước công lý ngay tại chỗ.
Thời loạn lạc thường áp dụng các luật nghiêm khắc trừng trị, dù chỉ là trộm cắp cũng phải bị chặt tay, cướp của hoặc đả thương người khác thì dùng gậy đánh chết.
Rất nhanh tình thế đã được kiểm soát, cư dân mới đến cố gắng trồng trọt sản xuất lương thực, dần dần ngành công thương nghiệp bắt đầu phát triển.
Thế nhưng hồ Ma Long ban đầu không chỉ có một thế lực đảo Hưng Long mà còn các thế lực khác như đảo Băng Hỏa. Xung quanh các nơi này đã không còn nước, phải phái người đi thăm dò.
Thậm chí có vài thế lực bắt đầu trưng thu lương thực của người dân khai hoang, yêu cầu cống nạp đàn ông mạnh khỏe và phụ nữ xinh đẹp.
Hôm nay có người đến báo, một thế lực tên là Ma Vân Tông đi trưng thu lương thực khắp nơi, còn cướp người khiến người dân vô cùng oán hận.
Ngô Bình nghe xong cũng tức giận, đích thân đến Ma Vân Tông. Ma Vân Tông vốn dĩ là một hòn đảo, diện tích lớn gấp mười đảo Hưng Long, có mấy triệu người dân sinh sống trên đảo và một tông môn tên là Ma Vân Tông.
Ngô Bình từ trên trời đáp xuống trước cổng núi của Ma Vân Tông, anh vung một tay lên, một bàn tay cực lớn đập vào cổng núi, sau đó đi thẳng vào bên trong.
“Kẻ nào…”, có người ngăn lại nhưng vừa nói được mấy chữ là đã bị anh đánh văng ra xa.
Trên đường đi liên tục có người xuất hiện đều bị anh đánh văng ra xa, không ai có thể ngăn anh lại được.
Rất nhanh, Ngô Bình đã đánh đến trước chính điện của Ma Vân Tông, hai người đàn ông đứng trước điện, sắc mặt khó coi nhìn Ngô Bình.
“Cậu là ai?”, một người trầm giọng nói.