Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng khách, Tân Nguyệt và chó mực đều có mặt, chó mực đứng cách Tân Nguyệt rất xa, có vẻ như rất ghét bỏ cô ta. Linh hồn của chó mực là Dư Quảng Hạ, sao anh ta có thể nghe theo sắp xếp của một cô gái được chứ, vì vậy không muốn quan tâm đến Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt có chút đáng thương nói: “Hắc Soái, mày không quan tâm đến tao sao?”

Nhìn thấy Ngô Bình đi ra, cô ta nói: “Anh Ngô, Hắc Soái sao vậy?”

Đương nhiên Ngô Bình không thể nói rõ, bèn đáp: “Chẳng phải tôi nói với cô rồi sao, nó có bệnh, đợi tôi chữa cho nó rồi thì nó sẽ lại là Hắc Soái của cô thôi”.

Tân Nguyệt thở dài: “Hắc Soái trước giờ đều khỏe mạnh, sao lại bị bệnh rồi!”

Ngô Bình: “Cô còn chuyện gì khác không? Không có gì thì cô đi đi, tôi rất bận”.

Trong lòng Tân Nguyệt không vui, cô ta là cô chiêu nhà giàu, vẻ ngoài xinh đẹp, lức trước đàn ông nhìn thấy cô ta nào có ai không lấy lòng cô ta chứ. Còn người giống như Ngô Bình không coi cô ta ra gì thì là lần đầu cô ta gặp phải.

Trong lòng cô ta khó chịu nói: “Anh Ngô, anh giúp tôi chăm sóc Hắc Soái, tôi rất cảm ơn. Lát nữa tôi phải đi gặp bạn, trong tay anh ta có rất nhiều đồ chơi thú vị, nếu anh Ngô hứng thú thì chúng ta có thể cùng đi”.

Ngô Bình muốn nói không hứng thú nhưng nhìn thấy ánh mắt Dương Quế Chi thì tùy ý nói: “Đồ chơi gì thú vị?”

Tân Nguyệt cười nói: “Dù sao cũng đều là mấy món quý hiếm, ví dụ như hổ phách có bọ cánh cứng, dùng xương động vật tạo thành vòng cổ”.

Dương Quế Chi: “Tiểu Bắc, các con ra ngoài chơi đi, đừng cứ ở nhà mãi vậy”.

Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Được, vậy đi xem xem, lúc nào thì đi?”

Tân Nguyệt cười nói: “Triển lãm của bạn tôi cách nơi này không xa, chúng ta đi bây giờ?”

Ngô Bình nhìn đồng hồ, nói: “Cũng được”.

Hai người đi ra ngoài, chó mực lập tức đi theo, trong đầu Ngô Bình vang lên giọng của Dư Quảng Hạ: “Cậu Ngô, thân thể tôi khi nào sẽ hồi phục?”

Ngô Bình: “Vốn dĩ cần chút thời gian, nhưng hôm qua tôi đã luyện một lò đan Sinh Mệnh rồi, có đan dược này thì trong hai, ba ngày anh có thể hồi phục được rồi”.

Dư Quảng Hạ vui mừng: “Cám ơn cậu Ngô!”

Tân Nguyệt cảm thấy chó mực bỗng trở nên vui vẻ thì xoa đầu nó, kết quả chó mực nhe răng sủa với cô ta.

Tân Nguyệt có chút tủi thân: “Hắc Soái, mày đừng hung dữ với tao vậy mà”.

Ngô Bình: “Nó sẽ khỏe nhanh thôi”.

Hai người lái xe mười mấy cây số, đến một căn nhà lớn, trước cửa có không ít xe đang đậu.

Hai người một chó bước xuống xe, Tân Nguyệt cười nói: “Cậu Ngô, chính là chỗ này”.

Ngô Bình liếc nhìn, phát hiện trước cửa có dán môn thần, cũng có chút linh khí tỏa ra. Bất giác cậu cũng tò mò nhìn chằm chằm môn thần kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK