Ngô Bình gật đầu: “Vậy cũng không tệ”.
Ba cô gái kia vẫn không hiểu hàm ý mấy câu này, nhưng trong lòng Hạ Dã Thiên thì chấn động dữ đội, cậu ta run rẩy hỏi: “Ngô Bình, cậu thật sự lĩnh ngộ được một vài thứ của chuông Thái Thượng sao?”
Ngô Bình cười nói: “Xem như vậy đi. Bạn học Hạ cũng từng thử rồi sao?”
Hạ Dã Thiên rất ngượng ngùng, nói: “Tôi chỉ là sinh viên dự thính, không có tư cách tiếp xúc với chuông Thái Thượng”.
Một nữ sinh hỏi: “Chuông Thái Thượng là gì, có thể vang sao?”
Mấy người họ đều không quan tâm đến cô ta, Diệp Ngưng Băng nói: “Lĩnh ngộ được chuông Thái Thượng rồi, vậy gia nhập vào học viện Hoàng Gia càng dễ hơn, em có thể giúp anh xin trực tiếp. Hơn nữa anh còn là đệ tử dưới danh nghĩa của Thái Thượng Đại Đạo Tôn, ở học viện Hoàng Gia có địa vị rất cao, không ai dám không nể mặt anh cả”.
Ngô Bình nghĩ đến một chuyện, nói: “Lúc anh lĩnh ngộ bản đồ U Thiên và Bia Nhân Hoàng, cảm nhận được bị bài xích, không biết là vì nguyên do gì?”
Hai mắt Diệp Ngưng Băng sáng rực, nói: “Chuyện này rất bình thường, ba loại truyền thừa, anh chỉ có thể có được một loại. Hơn nữa có thể bị hai món bảo bối khác bài xích, chứng tỏ những gì anh học được không chỉ là những thứ nhỏ nhoi”.
Ngô Bình: “Ngay cả Thái Thượng Đại Đạo Tôn cũng muốn để lại truyền thừa ở giới thế tục, xem ra giới thế tục đối với bọn họ rất quan trọng”.
Diệp Ngưng Băng: “Đương nhiên rồi. Trong vũ trụ có nhiều đại năng như vậy, đa phần đều đến từ thế tục, thế tục là quê hương của nhiều cao thủ như vậy, người càng mạnh lại càng không dám giở trò ở giới thế tục”.
Ngô Bình chợt giật mình trong lòng: “Vậy nếu có người làm chuyện xấu ở giới thế tục thì sao?”
“Đương nhiên sẽ có người xử lý bọn họ”. Diệp Ngưng Băng nói: “Cho dù hoàng đế Đại Hạ không quản, cũng sẽ có tu sĩ chính nghĩa ra tay”.
Ngô Bình thầm nghĩ, xem ra cho dù bản thân cậu không ra tay, thì cũng sẽ có tu sĩ khác ra mặt giải quyết tiên giáo Nhật Nguyệt.
Lúc này Hạ Dã Thiên đã khách sáo với Ngô Bình hơn nhiều, thái độ khiêm tốn hơn hẳn, bởi vì cậu ta hiểu rõ Ngô Bình đã có được cả hai thân phận của học viện quân sự Đại Hạ và học viện Hoàng Gia!
Cuối cùng xe cũng đến Thạch Hải Tử, khi vào cổng phải đi qua một trạm gác, cần xuất trình giấy tờ thân phận, Hạ Dã Thiên trực tiếp trình thẻ chứng minh. Người phụ trách mặc đồng phục xanh lục, anh ta nhìn chứng minh, nói: “Xin lỗi, hôm nay có nhân vật quan trọng đang ở Thạch Hải Tử, hôm nay cấp bậc của anh không thể đi vào”.
Hạ Dã Thiên sững người, lúc này cảm thấy rất mất mặt, nhưng cậu ta cũng đành chịu.
Diệp Ngưng Băng lấy huy hiệu của học viện Hoàng Gia, cười hỏi: “Cái này có thể không?”
Người kia liếc nhìn, bỗng kính cẩn với Diệp Ngưng Băng, nói: “Có thể, xin mời vào!”
Ngô Bình cười nói: “Xem ra thân phận sinh viên học viện Hoàng Gia rất hữu dụng”.
Diệp Ngưng Băng: “Thật ra huy hiệu của Liên Sơn Tông dùng còn hiệu quả hơn, huống hồ cậu còn là đệ tử tinh anh”.
Hạ Dã Thiên càng kinh ngạc: “Ngô Bình là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông?”
Diệp Ngưng Băng: “Đúng vậy, cho nên tôi cũng không bất ngờ chuyện cậu ấy lĩnh ngộ được chuông Thái Thượng”.
Hạ Dã Thiên giơ ngón cái: “Cậu Ngô đúng là lợi hại, vừa nãy thất lễ rồi”.
Bây giờ cậu ta không dám gọi thẳng tên của Ngô Bình nữa, mà gọi là cậu Ngô.
Chiếc xe đi vào, Ngô Bình phát hiện cảnh vật bên trong cũng không tệ, khắp nơi đều có cây cỏ, tựa như bước vào một hoa viên.
Tài xế đang chuẩn bị tìm một nơi đậu xe thì phía trước bỗng có mấy người trẻ tuổi mặc quân phục đi đến, trông khoảng chừng hai mươi tuổi, bọn họ nói cười vui vẻ, một người trong đó nhìn thấy xe của Hạ Dã Thiên bỗng tỏ ý bảo xe dừng lại.
Tài xế đang trưng cầu ý kiến Hạ Dã Thiên thì cậu ta nói: “Dừng xe lại trước”.
Mấy người kia đi đến, người bảo tài xế dừng lại nói: “Xe của các cậu bị trưng dụng tạm thời, ngày mai đến cổng học viện quân sự Đại Hạ lấy xe”.
Ngô Bình có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người bọn họ, trông có vẻ đã uống rượu, hơn nữa, trên người bọn họ còn có mùi máu tươi nhàn nhạt.