Thấy cả đám người Đông Doanh bị Ngô Bình hạ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều phục anh sát đất, sau đó đồng thanh hô vang: “Đại ca vô địch!”
Ngô Bình xua tay: “Xử lý thi thể đi”.
Lễ nghi kết thúc, Hồng Khôn ra về, vị trí của Ngô Bình đã vững nên ông ta yên tâm rồi.
Ngô Bình được mời vào một gian phòng nhỏ, đi qua phòng này sẽ tới phòng sách và phòng ngủ, đây chính là nơi đại ca cũ chỉ huy mọi người trong bang hội.
Sau đó, các nhân vật quan trọng của Đại Tam Nghĩa lần lượt tới báo cáo tình hình với Ngô Bình.
Gặp bọn họ xong, Ngô Bình đã nắm rõ tình hình hiện tại của Đại Tam Nghĩa. Đây là một thế lực rất mạnh, không chỉ hạn chế ở Cảng Thành, mà còn ở Loan Đảo, Đông Nam Á, Nam Mỹ, La Sát. Nhưng các chi nhánh này đều có hoạt động riêng, chứ không nghe nhóm chính hoàn toàn.
Đại Tam Nghĩa có 20 nghìn thành viên, chia ở khắp các khu vực. Họ kiếm ăn rất khá với nhiều sản nghiệp cùng các công ty. Sau khi đã chia hoa hồng cho các thành viên, mỗi năm môn phái vẫn còn dư hơn ba tỷ tiền lãi.
Ngô Bình đang xem sổ sách thì có người vào báo: “Đại ca, chị dâu tới ạ”.
Ngô Bình biết chị dâu đó chắc là vợ của đại ca cũ nên nói: “Mời vào”.
Ngay sau đó, có một cô gái xinh đẹp khoảng 22, 23 tuổi đi vào, cô ấy chào Ngô Bình: “Cảm ơn đại ca đã trả thù cho chồng tôi”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới hay cô gái này đang mang thai, anh nói: “Là việc nên làm tôi, mời chị ngồi”.
Cô gái không ngồi mà nói: “Đại ca, tôi đang mang thai, sau này muốn sống tiếp ở đây là rất khó”.
Lúc này, Người đàn ông cao tuổi kia chợt đi vào: “Đại ca, sản nghiệp của đại ca trước đều đứng tên chị dâu, cho nên…”
Ngô Bình hiểu ra, cô gái này đến đòi tài sản, anh hỏi: “Tài sản của đại ca trước là bao nhiêu?”
Lập tức có người vào mở sổ sách, Ngô Bình liếc nhìn thì thấy khoảng hơn 300 triệu, anh hỏi cô gái: “Chị dâu, tài sản của chồng chị thuộc về môn phái, nhưng tất cả lợi nhuận của từ sản nghiệp cho thuê và đầu tư thì tôi sẽ chia cho hai mẹ con chị trong vòng 30 năm, chị thấy sao?”
Hơn 300 triệu thì mỗi năm lãi ít nhất khoảng trên chục triệu, như vậy là đủ cho hai mẹ con cô ấy sống rồi.
Cô gái đồng ý ngay: “Cảm ơn đại ca, tôi đồng ý”.
Nói rồi, cô ấy lấy một cái hộp gỗ trong túi xách ra rồi đưa cho Ngô Bình: “Đại ca, đây là chiếc hộp mà chồng tôi đã đưa cho tôi từ năm ngoái. Anh ấy bảo nếu nhỡ một ngày anh ấy chết, đại ca mới đồng ý chia tài sản cho tôi thì hãy giao nó cho đại ca mới”.
Ngô Bình nhận lấy chiếc hộp gỗ rồi mở ra, bên trong có một chiếc chìa khoá bằng đồng rất lớn, Ngô Bình cầm lên xem rồi nói: “Chiếc chìa khoá này có tác dụng gì?”
Cô gái lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng chồng tôi bảo tôi cất cẩn thận”.
Hà Trí Lâm đứng cạnh đó tròn mắt nói: “Đại ca, tôi biết!”
Ngô Bình hỏi Hà Trí Lâm: “Ông biết à?”
Hà Trí Lâm gật đầu: “Tôi nghe đại ca trước nhắc đến một lần, chiếc chìa khoá này hình như liên quan đến lò luyện Hỗn Nguyên”.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói với cô gái: “Chị dâu, sau này cần gì thì chị cứ đến đây”.
Cô gái cúi người cảm ơn Ngô Bình rồi ra về.