Ngô Bình: “Nói vậy thì bắt đầu từ tiền triều, nhà họ Nhan đã ở đây rồi”.
Nhan Tướng Quốc gật đầu: “Đúng vậy”.
Ngô Bình quyết định đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Ông Nhan có biết nhà họ Cừu không?”
Nhan Tướng Quốc: “Có phải là nhà họ Cừu quản lý Từ Thiện Đường đó không?”
Ngô Bình gật đầu: “Không sai, chính là nhà họ Cừu đó”.
Nhan Tướng Quốc gật đầu: “Đương nhiên là biết, nhà họ Cừu đó cũng có chút quan hệ trong triều, vì vậy kiếm được không ít tiền, có điều người nhà họ Cừu đều là phàm phu tục tử, trong mắt chúng tôi họ chẳng đáng là gì”.
Ngô Bình: “Không sai, có nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ là phù du, chớp mắt cũng thành cát bụi”.
Nhan Tướng Quốc: “Lần này cậu đến Hổ Thành là vì nhà họ Cừu sao?”
Ngô Bình: “Thật không dám giấu, nhà họ Cừu vô cớ đánh đập một trưởng bối của tôi, tôi đến để dạy dỗ người nhà họ Cừu”.
Nhan Tướng Quốc im lặng vài giây rồi nói: “Theo lý thì đây là chuyện riêng của cậu, nhà họ Nhan tôi không tiện hỏi, có điều người nhà họ Cừu này cũng có chút quan hệ, nếu cậu động đến họ thì đồng nghĩa với việc đắc tội với hoàng thân của Thần Kinh, chắc hoàng gia cũng sẽ không bỏ qua đâu. Nhưng tha lỗi cho tôi nói thẳng, Đại Hạ có thể đứng vững giữa các cường quốc lớn, và gìn giữ được hơn bảy trăm năm chứng tỏ có một thế lực vô cùng lớn mạnh đứng phía sau ủng hộ”.
Ngô Bình hiểu ý của Nhan Tướng Quốc, cậu nói: “Vậy theo ý của ông Nhan, tôi nên bỏ qua sao?”
Nhan Tướng Quốc cười, nói: “Đương nhiên là không thể bỏ qua rồi, thân phận cậu tôn quý, sao có thể bị một đám người thấp kém này ức hiếp được? Bây giờ tôi sẽ viết thư cho hoàng đế bệ hạ, nói rõ sự tình để ông ấy định đoạt”.
Ngô Bình: “Hoàng đế biết chuyện này, xử lý thế nào?”
Nhan Tướng Quốc: “Hoàng đế là người thông minh, người tài giỏi bên cạnh vô số, tôi nghĩ ông ấy sẽ cho cậu một câu trả lời thuyết phục”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy nghe theo ông Nhan”.
Mã Gia Thăng ở bên cạnh nghe lén khẽ thở phào, anh ta thực sự sợ Ngô Bình trực tiếp chém giết, vậy thì không cách nào thu dọn được rồi!
Lúc này Ngô Bình đá chân Mã Gia Thăng một cái, nói: “Anh quay về báo với nhà họ Cừu, nói bổn công tử đã đến Hổ Thành!”
“Vâng vâng, tôi lập tức đi báo ngay!”
Mã Gia Thăng hoảng sợ chạy ra khỏi Nhan phủ, người nhà họ Nhan cũng không ngăn lại, Nhan Tướng Quốc nói: “Công tử, thân phận cậu cao quý, sau này những chuyện nhỏ như vậy cứ trực tiếp gặp người đứng đầy bọ họ. Đám người này như ếch ngồi đáy giếng thôi, không biết gì cả, không biết cậu mạnh thế nào. Nhưng chủ tử và chỗ dựa của bọn họ thì khác, út nhiều cũng có chút mắt nhìn”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông Nhan nhắc nhở cũng đúng”.
Nhan Tướng Quốc viết một bức thư, ném lên không, thư tự động bay đi. Sau đó, ông ấy tiếp tục nói chuyện với Ngô Bình.
Ở bên kia, Mã Gia Thăng như chạy trốn xông vào nhà họ Cừu. Anh ta cũng xem như là khách quen của Cừu phủ, người làm, bảo vệ cũng không ngăn anh ta.
Lúc này, người nhà họ Cừu đều đang tập trung họp, các thành viên chủ chốt đều có mặt, trong đó có cả người đứng đầu nhà họ Cừu, Cừu Linh Quân.