“Tuấn Anh, đây là Thiên Tư Đan nhất phẩm, con mau uống đi để bố xem có hiệu quả thế nào”.
Nguyệt Tuấn Anh có tư chất bình thường, tuy cũng đã uống Thiên Tư Đan tứ phẩm nhưng hiệu quả không cao, vì thế cậu ta chẳng có gì nổi trội so với các anh chị của mình.
Nghe nói đây là Thiên Tư Đan nhất phẩm, Nguyệt Tuấn Anh sáng mắt lên rồi uống ngay.
Phía khác, Ngô Bình luyện tiếp hai lò xong thì đã nghỉ ngơi. Nguyệt Thanh Ảnh quay lại rồi đưa 2000 tỷ cho anh.
Bây giờ, Ngô Bình đang cần tiền, vì dùng Vạn Hoá Thần Hồ rất tốn kém.
Loáng cái đã đến chiều, ba cô gái cùng Ngô Bình đến đỉnh Tinh.
Có một con đường đá lên đỉnh Tinh, lần này ai cũng có thể tham gia đại hội, nhưng tu vi phải dưới Đạo cảnh.
Nhưng muốn tham gia thì phải leo từng bậc lên trên, trở ngại gặp trên đường đi ngày càng nhiều, vì thế nhiều người chỉ đi được nửa đường, thậm chí có người chỉ cách đỉnh vài bước cũng phải bỏ cuộc. Chỉ ai đi bộ lên được đến đỉnh thì mới đủ tư cách tranh vị trí công tử.
Đến nơi, Ngô Bình thấy có mấy trăm người đang lũ lượt kéo nhau lên núi. Nhưng hầu hết họ không thể lên đến đỉnh, có người chỉ đi được một phần ba là ngồi nghỉ tại chỗ.
Nguyệt Thanh Ảnh nói cho Ngô Bình biết quy định leo nú, đột nhiên có một công tử đi nhanh như bay, loáng cái đã lên đến đỉnh.
Thấy thế, mọi người phía sau đều ồ lên.
“Nhìn đi, là Hô công tử”.
“Hô Chí Bình vẫn oách thế nhỉ, lần trước anh ta đứng thứ bảy nhỉm lần này không biết có thể tăng hạng không?”
“Tăng hạng khó lắm, vì sáu công tử đứng trước cũng đều giỏi cả!”
Ngô Bình quan sát một lát rồi nói: “Anh cũng lên đây”.
Dứt lời, anh đi từng bước lên trên một cách thong dong.
Anh đi được nửa đường thì không còn thấy nhiều người nữa, càng đi tiếp thì người càng vắng, sau cùng thì chẳng còn ai.
Chờ anh leo lên bậc cuối thì mới thấy đã có hơn chục người trên đỉnh.
Hình như họ đều quen biết nhau nên đang đứng túm tụm lại trò chuyện, Ngô Bình bất ngờ đi lên đã thu hút sự chú ý của họ, mấy chục cặp mắt đổ dồn về phía anh.
“Ây, người mới kìa, các vị huynh đài có biết ai không?”, một công tử áo xanh hỏi.
“Không, đáng ra có thực lực lên được đây thì chúng ta phải biết chứ nhỉ!”
Công tử áo xanh cười nói: “Để tôi ra bắt chuyện xem sao”, dứt lời, anh ta đi về phía Ngô Bình.
Thấy cón gi đến, Ngô Bình đứng lại. Công tử áo xanh đi tời gần anh thì dừng bước rồi chắp tay, cười nói: “Huynh đài, tại hạ là Dương Nhất Võ của Thần Châu, chúc mừng anh đã leo lên được đỉnh Tinh”.
Ngô Bình đáp lễ: “Cảm ơn, tôi là Ngô Bình”.
Dương Nhất Võ cười nói: “Hình như ở Thần Châu không có gia tộc lớn nào họ Ngô cả, anh là tu sĩ ở nơi khác đến à?”
Ngô Bình không phủ nhận mà nói: “Tôi đến thăm bạn, tiện thể đếm tham gia đại hội này luôn”.