“Người biết thì không khó, kẻ khó thì không biết”. Ngô Bình cười nói, sau đó mở lò luyện đan ra.
Sau khi mở lò luyện đan ra, một mùi đan dược nồng nặc bay ra, chỉ thấy cấu tạo bên trong lò rất phức tạp, trên vách lò còn khắc các loại phù văn và trận pháp. Loại lò luyện đan cao cấp thế nào, chủ có thầy luyện đan trình độ cao cấp mới có thể dùng được.
Ngô Bình nói với Bạch Giao: “Anh Giao, lò luyện đan này tôi cần”.
Bạch Giao nói: “Đương nhiên. Tôi cũng không phải thầy luyện đan gì, đưa tôi cũng phí phạm. Hơn nữa nếu không phải do anh phá bỏ được cấm chế thì tôi cũng không lấy nó đi được”.
Ngô Bình gật đầu, đi đến một trụ ngọc cao hai mét, phải hai người mới ôm hết. Trên ngọc trục có khắc một vài văn tự và hình vẽ, cả thân trụ được bao bọc bởi một ngọn lửa màu xanh, Bạch Giao cũng không dám lại gần.
“Bên trong chắc chắn có bảo bối, đáng tiếc tôi không biết phá giải cấm chế”. Bạch Giao nói.
Ngô Bình nhìn một lúc rồi duỗi ngón trỏ phải nhẹ nhàng điểm vào trụ ngọc, ngọn lửa xanh bỗng chốc biến mất vào đầu ngón tay cậu.
Bạch Giao ngơ ngác nhìn, hỏi: “Anh không sao chứ?”
Mũi Ngô Bình có hai ngọn lửa màu xanh tuôn ra, sau đó cậu xoa mũi, nói: “Đây là một loại lửa thần, chuyên dùng để thiêu đốt nguyên thần, nhưng đối với thân thể thì không gây hại gì. Chỉ cần ngăn cách nó với nguyên thần thì có thể dễ dàng phá giải”.
Nói xong, cậu vỗ một cái vào trụ ngọc, trên trụ ngọc bỗng nứt ra một ô vuông, một luồng sáng vàng bay ra. Ngô Bình bay lên không, vươn tay chụp lấy luồng sáng vàng. Đến khi cậu đáp đắt thì luồng sáng vàng cậu nắm trong tay đã biến thành một cuốn sách, bên trên có ba chữ cái màu vàng: Mỹ Nhân Phổ!
Mở cuốn sách, bên trong lần lượt là mười bức vẽ mỹ nhân, trên đó có ghi tên tuổi, ngày tháng năm sinh. Trang cuối cùng của cuốn sách còn ghi lại một đoạn văn, đại ý nói mười mỹ nhân này liên quan đến tình hình thiên hạ, vận khí vũ trụ. Anh hùng thiên hạ, nếu có thể có được một hai người thì có thể xưng bá một phương; nếu có được ba bốn người thì có thể trở thành tiên đế một phương; nếu có thể có được mười đại mỹ nhân, thì có thể trở thành thiên hạ đệ nhất!
Nhìn thấy mười bức vẽ mỹ nhân này, Ngô Bình không khỏi buồn cười, nói: “Dựa vào phụ nữ lên ngôi, đúng là vớ vẩn!”
Bạch Giao liếc nhìn, hỏi: “Này, bên trên viết gì vậy?”
Ngô Bình: “Có mười cô gái, người đàn ông nào ngủ được với bọn họ thì có thể trở thành bá chủ, càng ngủ với nhiều cô gái thì bá nghiệp càng lớn”.
Kiểu giải thích như vậy rất đơn giản dễ hiểu, Bạch Giao nghe xong cũng cảm thấy khó tin, lắc đầu nói: “Đây là lừa trẻ con sao”.
Ngô Bình cất Mỹ Nhân Phổ, rồi lại đến một trụ ngọc khác vỗ mấy cái. Lần này có một ô vuông nứt ra, bên trong có một lọ thuốc.
Ngô Bình cầm lấy lọ thuốc, mở ra thì phát hiện bên trong có ba viên đan dược, màu vàng kim, mùi hương dễ chịu.
Bạch Giao phấn khích hỏi: “Anh này, đan dược gì vậy?”
Ngô Bình khẽ ngửi, nói: “Thiên Nhan Đan”.
“Thiên Nhan Đan?”, Bạch Giao hỏi: “Tôi có thể dùng được không”
Ngô Bình: “Đây là cho các các gái dùng, sau khi nuốt xuống có thể trở nên xinh đẹp, da dẻ mịn màng”.
Bạch Giao cười khổ: “Sao lại liên quan đến mấy cô gái nữa vậy. Chủ nhân hang động này chắc không phải là dại gái đấy chứ?”
Ngô Bình: “Không nói đến cái khác, nhưng tôi thấy cũng giống đấy!”
Lại mở thêm ô vuông thứ ba, bên trong có một bình ngọc miệng rộng, bên trong chứa một dung dịch dạng đặc màu xanh ngọc, cũng có mùi hương nhàn nhạt.
Ngô Bình bôi lên tay một ít rồi ngửi thử, nói: “Đây là một loại kem dưỡng da”.
Lòng Bạch Giao cũng nguội lạnh, vốn dĩ nó còn định lấy mấy món bảo bối, nào ngờ đều là mấy thứ phụ nữ dùng!
Sau đó, Ngô Bình lại mở thêm tám ô vuông, đồ vật bên trong cũng đều liên quan đến phụ nữ, có nước hoa, có kem dưỡng thể, có đan dược khiến người ta trẻ tuổi.
Cũng may mấy thứ này cũng không hoàn toàn vô dụng với Ngô Bình, ít nhất cậu có thể tặng cho Hàn Băng Nghiên và Vũ Tuyết.