Nhưng Ngô Bình mới ở cảnh giới Thần Thông mà đã có thể lĩnh ngộ được bốn loại truyền thừa ngay lần đầu tiên, đây không là tư chất nghịch thiên thì là gì?
“Được, duyệt!”, trưởng lão kia cười nói: “Ngô Bình, vì đã lĩnh ngộ được truyền thừa của Nguyên Sử Đạo Tôn nên cậu có thể trở thành trưởng lão dự bị của viện trưởng lão, cậu có đồng ý không?”
Ngô Bình: “Không biết trở thành trưởng lão rồi thì vãn bối có phải gánh vác trách nhiệm gì không?”
Một nữ trưởng lão nói: “Trước khi trở thành trưởng lão thật sự, ngoài việc nhận bổng lộc ra gì cậu không cần gánh vác trọng trách gì cả. Hơn nữa, chúng tôi cũng sẽ giữ bí mật thân phận của cậu với bên ngoài. Song, cậu buộc phải chọn một cô gái trẻ mà mình ưng ý ở núi này rồi lấy làm vợ”.
Ngô Bình cau mày: “Phải lấy người ở đây làm vợ ư?”
Nữ trưởng lão: “Đương nhiên, dẫu sao cậu cũng là người ngoài họ, vì thế muốn trở thành một trưởng lão ở đây thì cần lấy vợ là người ở đây. Cậu yên tâm, các cô gái trên núi này đều rất xinh đẹp, tư chất cũng phi phàm nên cậu sẽ không thất vọng đâu”.
Ngô Bình biết rõ mình không thể từ chối, vì một khi làm vậy thì những người này chắc chắn sẽ không thả anh đi.
Anh đắn đo một lát rồi nói: “Được, tôi đồng ý. Giờ tôi nhận giải thưởng cho người đứng đầu đại hội được chưa?”
Nữ trưởng lão: “Được rồi, nó vốn thuộc về cậu mà”.
Một lá bùa bay xuống, Ngô Bình giơ tay đỡ lấy, đó chính là Nguyên Sử Thiên Phù.
Anh vừa cầm vào nó thì đã có một cảm giác thân thiết, anh biết ngay là do mình đã lĩnh ngộ ý nghĩa Nguyên Sử.
Tiếp theo, lại có một túi tiền rơi vào tay anh. Anh liếc nhìn thì thấy trong túi có ít nhất là năm triệu tiền Tiên.
Nhận thưởng xong, Ngô Bình nói: “Tôi còn chút việc phải làm, giờ tôi đi được chưa?”
Một trưởng lão nói: “Được, nhưng trong vòng ba tháng, cậu buộc phải quay lại đây một lần, khi đó chúng tôi sẽ có sắp xếp cho cậu”.
Vì thế, Ngô Bình đã tạm biệt họ rồi rời khỏi cung Nguyên Sử, sau đó xuống núi tìm Nguyệt Thanh Ảnh.
Anh vừa đi, nữ trưởng lão đã nói: “Cậu ta đã che giấu thực lực, chắc chắn không chỉ lĩnh ngộ bốn truyền thừa thôi đâu”.
Những người khác cũng phát hiện ra, một trưởng lão khác nói: “Ừm, mà giấu là đúng. Nếu cậu ta nhiều tuổi hơn thì khéo còn giải quyết được nguy cơ mà núi Nguyên Sử đang gặp phải đấy”.
“Hi vọng là vậy!”
Ngô Bình đã xuống núi tìm Nguyệt Thanh Ảnh.
Thấy anh xuất hiện, cô ấy mừng rỡ nói: “Anh Bình, anh đứng đầu rồi đúng không?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, không anh thì còn ai nữa? Chúng ta về thôi, vừa đi vừa nói”.
Sau đó, anh đã thi triển độn thuật để đưa Nguyệt Thanh Ảnh về Thần Châu.
Về đến Nguyệt Thị, Nguyệt Đông Thăng đích thân ra nghênh đón. Tuy ông ta không biết Ngô Bình giành được ví trí đầu tiên, nhưng biết chắc