Đường Hi cau mày: “Cậu Ngô đã giành được ưu thế đặc biệt trong sự kiện, chúng tôi sẽ dẫn cậu ấy vào dự tiệc”.
Người đó nói: “Bữa tiệc đã bị huỷ, giờ đến cuộc họp rồi”.
Đường Hi cũng bó tay nên đành nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, mời cậu ngồi chờ ngoài này, lát chúng ta sẽ nói chuyện sau”.
Người bên cạnh thì nói: “Đường Băng Vân cũng không được vào”.
Đường Băng Vân nổi giận: “Tôi là lệnh chủ của Thiên Sát, mà cũng không có quyền tham dự cuộc họp của Đường Môn ư?”
Người đó lạnh lùng nói: “Đây là ý của thượng trưởng lão và đại trưởng lão, chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi, mong cô chủ thông cảm”.
Đường Băng Vân tức điên: “Tôi không thèm họp nữa”, dứt lời, cô ấy kéo Ngô Bình sang một bên ngồi với vẻ bực dọc.
Thấy Đường Băng Vân tức giận, Ngô Bình nói: “Băng Vân, rõ ràng họ đang chĩa vào em, kệ họ đi”.
Đường Băng Vân hậm hực: “Quá đáng! Họ không hề coi ông nội em ra gì mà”.
Lúc này, Đường Thanh Trần chợt đi ra, trông cô ấy như chỉ tìm đại một chỗ để ngồi, mắt cũng không nhìn Ngô Bình, nhưng miệng lại nói: “Cậu Ngô, Băng Vân, hai người mau đi đi, thượng trưởng lão đã hạ lệnh bắt hai người rồi”.
Đường Băng Vân phẫn nộ: “Cái gì? Bắt chúng tôi? Tại sao chứ?”
Đường Thanh Trần có vẻ sốt sắng: “Không kịp giải thích nữa đâu, tóm lại là hai người mau đi đi, không là không kịp đấy! Tôi chuẩn bị xe bên ngoài rồi, hai người xuống dưới rồi lên xe luôn”.
Ngô Bình rất bình tĩnh hỏi: “Cô Đường, tin của cô từ đâu ra vậy?”
Đường Thanh Trần thở dài: “Xem ra cậu Ngô không tin tôi rồi, ông tôi lén truyền tin ra đấy, ông đã mạo hiểm để tôi nhắc hai người”.
Đường Băng Vân đắn đo nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Có đi không anh?”
Ngô Bình lập tức đứng dậy: “An toàn là trên hết, đi!”
Hai người nhanh chóng rời đi, quả nhiên bên ngoài có một chiếc xe đang chờ họ. Tài xế là Đường Nham, cậu thiếu niên từng giả vờ bị liệt.
Đường Nham lúc này rất tuấn tú, khí chất trầm ổn, không hề giống khi trước chút nào, cậu ta nói: “Anh Ngô, tôi đưa hai người đến nơi an toàn”.
Ngô Bình và Đường Băng Vân lên xe, Đường Nham nhấn ga rồi lao đi.
Chiếc xe vừa đi được một lúc thì điện thoại của Đường Nham đổ chuông, cậu ta kết nối điện thoại với xe thì trong xe vang lên giọng của Đường Hi.
“Cậu Ngô, cậu cứ tin Đường Nham, thằng bé sẽ dẫn hai người đến nơi an toàn”.
Nghe thấy giọng Đường Hi, Ngô Bình nói: “Đường trưởng lão, đại trưởng lão thật sự muốn đối phó bọn tôi ư?”
Đường Hi: “Đúng, đại trưởng lão đã hạ lệnh rồi. Hơn nữa, họ còn muốn khống chế Băng Vân, bắt cô ấy lấy Âu Dương Kim Tôn”.
Đường Băng Vân nổi giận: “Bắt tôi lấy Âu Dương Kim Tôn ư?”
Đường Hi: “Đó là kế hoạch của họ, không thể thay đổi được. Thậm chí họ còn lên sẵn kế sách rồi, đó là khống chế tinh thần của cô trước, rồi bắt gả vào nhà Âu Dương sau”.
Đường Băng Vân giận run người, đám này thật vô sỉ.
Đường Hi: “Cậu Ngô, Băng Vân, hai người cứ trốn đi đã, tôi sẽ cho người dẫn hai người tới nơi an toàn”.
Ngô Bình: “Cảm ơn”.