Anh cất đi hai mươi chiếc hòm đồng rồi nhìn thoáng qua, anh thấy rằng những chiếc giá còn lại đều trống rỗng.
“Những chiếc giá này từng chứa đầy bảo vật, chắc hẳn chúng đã bị tu sĩ nhà họ Huy các thời tiêu hao hết rồi. Thật đáng tiếc!”, Ngô Bình không khỏi thở dài.
Cuối cùng anh tìm kiếm một lần nữa, không tìm thấy bảo vật nào khác. Nhưng anh phát hiện, những chiếc giá gỗ này được làm bằng gỗ sưa chất lượng cao từ Nam hải.
Gỗ sưa Nam hải đã biến mất từ lâu, nó bị chặt phá sạch sẽ. Loại sưa hoang dã này phải mất một trăm năm mới thành gỗ, những loại gỗ sưa bây giờ được bày bán chỉ là hàng tồn từ xưa, giá cả vô cùng đắt đỏ.
Trong đây có mười ba giá gỗ, mỗi giá nặng hai hoặc ba tấn. Các giá gỗ này đều được làm bằng gỗ sưa có tuổi đời hơn hai trăm năm, gỗ chắc, hoa văn đẹp, ngày nay có tiền cũng không mua được.
Ngô Bình đương nhiên không thể lãng phí nó, anh tháo rời khung gỗ và đặt từng cái một vào trong nhẫn. Cuối cùng còn có hơn 20 khúc gỗ dài không nhét được vào nên anh dùng dây thừng buộc lại rồi lôi ra ngoài.
Thần Chiếu đợi hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh, giọng nói của Ngô Bình từ trong sơn động truyền ra.
"Tiên sinh, giúp tôi bắt lấy một thứ".
Nói xong một cây gỗ bay tới, Thần Chiếu nhanh chóng bắt lấy, Thần Chiếu hơi ngẩn ra, là gỗ sao? Sau đó Thần Chiếu để nó sang một bên. Ngay sau đó cây thứ hai, cây thứ ba được ném ra.
Cuối cùng, Ngô Bình nhảy lên trên. Anh lấm lem bùn đất, cảm thấy không thoải mái nên nói: "Chúng ta về khách sạn đi".
Nửa giờ sau, một chiếc xe tải dừng ở cửa, một nhóm người vận chuyển gỗ sưa, đưa đến Vân Kinh để Đường Tử Di xử lý.
Ngô Bình về khách sạn tắm rửa, thay quần áo xong mới cảm thấy thoải mái.
Ông Hoa nhịn mãi, lúc này rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: "Tìm được bảo bối chưa?"
Ngô Bình: "Những thứ bên trong đã bị nhà họ Huy dùng hết từ lâu. Chuyến này bận rộn mà chẳng kiếm được gì. May mắn là số gỗ kia cũng đáng tiền".
Ông Hoa liếc mắt nhìn anh, không biết có nên tin hay không.
Thần Chiếu: "Thần y Ngô, không còn sớm nữa, tôi về trước đây, mai tôi lại đến".
Ngô Bình nói: "Được. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu chữa bệnh cho tiên sinh".
Sau khi Thần Chiếu đi, ông Hoa nói: "Đừng giả vờ nữa, cậu nhặt được rất nhiều bảo bối đúng không?"
Ngô Bình cười hì hì: "Tôi biết không thể giấu được ông mà. Nhưng cũng không nhiều lắm. Nhà họ Huy đã tồn tại nhiều năm như vậy, đồ tốt đã bị họ dùng hết rồi".
Ông Hoa nói: "Cậu thật may mắn, một đám địa tiên còn không tìm thấy, cuối cùng cậu lại được hời".
Ngô Bình nói: "Có nghĩa là những thứ này đều có duyên với tôi".
Lúc này, anh không nhắc gì đến Huy Long Tranh.
Ông Hoa không hỏi