Ngô Bình cất đan dược đi rồi đi tới giá thứ ba.
Ở đây có năm viên yêu đan với các hình thù khác nhau, trong mỗi viên đều chứa một hoặc nhiều loại phép thần thông rất mạnh.
Các viên yêu đan này đều là tinh tuý sinh mạnh của các sinh linh mạnh mẽ vào thời hồng hoang. Có chúng rồi, tu sĩ sẽ có cơ họi cảm ngộ thần thông của chúng, thậm chí khai thác được ý nghĩa phía sau phép thần thông.
Trong hòm bảo bối ở dưới đất có tiền báu, thần thạch, ấn chương. Trong đó có ba hòm tiền báu, một hòm thần thạch và một hòm ấn chương khắc hoa văn.
Ba hòm tiền báu này có khoảng 17000, thần thách thì có 150 khối, ấn chương thì có 20 cái. Ấn chương có thể khắc trực tiếp trên người hoặc vũ khí, từ đó khiến cơ thể và vũ khí được giúp sức.
Các ấn chương này có khí tức rất ngang tàng, đến Ngô Bình cũng thấy ngạc nhiên, rõ ràng người tạo ra chúng phải ở cấp đại sư rồi.
Còn thần thạch thì thật ra là đất thần hoá thạch, có thể dùng để trồng dược liệu, nói chung cũng là đồ hiếm.
Anh đưa năm ấn chương cho Lâm Thanh Dao rồi nói: “Thanh Dao, cho cô đấy. Cô hãy in nó lên binh đao, hoặc khi gặp nguy hiểm thì in trực tiếp lên người, nó sẽ giúp cô tăng thực lực lên nhanh chóng”.
Lâm Thanh Dao mừng rỡ nói: “Sư huynh, thứ này quý quá, tôi không dám nhận đâu”.
Ngô Bình cười nói: “Cứ cầm đi, tôi cho mà”.
Lâm Thanh Dao không từ chối nữa mà nhận lấy luôn.
Hai người rời khỏi đó, Lâm Thanh Dao nhìn về phía tấm biển có dòng chữ kho báu dành riêng cho tu sĩ cảnh giới Nhân Hoàng rồi nói: “Sư huynh, Nhân Hoàng này chính là cảnh giới Nhân Tiên mà anh nói à?”
Ngô Bình: “Ừ, cảnh giới Nhân Tiên còn có tên là Hoàng Đế hay Nhân Hoàng”.
Lâm Thanh Dao: “Chắc đồ bên trong phải quý lắm nhỉ!”
Ngô Bình: “Ờ, đến lúc đó chúng ta sẽ vào xem”.
Anh ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Lầu Đa Bảo có 27 Động Thiên, hôm nay tôi phải vào thử mới được”.
Lâm Thanh Dao cười nói: “Ông Chu trông coi nơi này rất thông thuộc về 27 động thiên, chúng ta đi thỉnh giáo ông ấy đi”.
Nói rồi, cả hai đến lầu Đa Bảo luôn thì thấy ông Chu đang cung kính đứng trước cửa rồi hành lễ với hai người thanh niên.
Hai người này xêm xêm tuổi với Ngô Bình, nhưng trông rất kiêu căng, một mực đòi vào lầu Đa Bảo.
Ông Chu lắc đầu với vẻ coi thường.
Lâm Thanh Dao: “Chắc chắc đó là đệ tử của Thục Sơn ở Tiên Giới”.
Ngô Bình: “Thế ư?”
Lâm Thanh Dao chán nản lắc đầu: “Sư huynh, hôm khác mình tới thôi”.
Ngô Bình nói: “Đã đến rồi thì sao phải chờ khi khác? Đi, chúng ta đến đó xem sao”.
Sau khi đến nơi, Ngô Bình lịch sự chào hỏi với ông Chu: “Ông Chu”.
Ông Chu nhìn thấy Ngô Bình thì tươi cười nói: “Cuối cùng thì thiếu chưởng môn cũng đến rồi”.
Lần trước, Ngô Bình đã lấy được ba thần phù ở Thần Phù Động Thiên, điều này khiến ông Chu thấy rất chấn động.
Ngô Bình: “Vâng, tôi muốn vào một Động Thiên xem sao”.
Ông Chu cười nói: “Cậu nên vào thử, chủ nhân của 27 Động Thiên này đều từng là các thiên tài xuất sắc. Đứng cùng hàng với các cao nhân thì mới có thể đứng cao và nhìn xa được”.