"Đúng là Long châu rồi!", anh hít sâu một nơi, cẩn thận cất hạt châu đi.
Anh chắp tay với cái xác: "Tôi đã giết kẻ sát hại anh rồi, coi như là báo thù cho anh. Anh hãy tặng hạt châu này cho tôi nhé".
Hạt Long châu này quả thực rất quý giá, là bảo vật, miễn phí mà không lấy thì đúng là ngu. Long châu là bảo bối được hình thành khi bậc đại năng thiên tiên luyện long vực vào một không gian nào đó, nó là vô giá!
Khi đi ra khỏi rừng trúc, Đường Tử Di đang đứng đợi anh bên đường.
"Bên trong có người thật sao?", cô ấy hỏi.
Thì ra vừa nãy Ngô Bình giả vờ đi, thực ra anh đi vòng lại rồi lặn lẽ tới đằng sau hai kẻ tàn ác. Nghe thấy chúng không chịu từ bỏ mà còn định đuổi theo mình để ra tay, anh quyết đoán ra tay kết liễu chúng.
"Ừ, có hai tên, chúng đã giết năm người", anh nói.
Đường Tử Di tim đập thình thịch, cô ấy không ngờ lại gặp chuyện như vậy!
Ngô Bình nói: "Đi thôi. Lát nữa anh sẽ gọi người đến xử lý thi thể rồi thông báo cho người nhà họ".
Hai người lên đến đỉnh núi.
Đỉnh núi khá hẹp, kéo dài hàng dặm. Ở đây có khá nhiều người, nhưng không ai nói gì. Lúc giao dịch, hai bên đều trả giá bằng cách để tay vào trong tấm vải đen.
Ngô Bình đi từ đầu này sang đầu kia, phát hiện đồ bán ở đây đủ mọi thể loại, thứ gì cũng có. Trước mỗi một sạp đều có một cây đèn dầu sáng chói.
Đi được một đoạn thì Đường Tử Di thấy thích một bức tranh, liền mua nó với giá năm triệu tệ.
Người bán tranh là một ông già trông rất gian xảo. Ông ta thấy Đường Tử Di hào phóng liền nói khẽ: "Cô gái à, tôi còn nhiều đồ chưa lấy ra lắm. Nếu cô cần thì theo tôi xuống núi xem hàng nhé?"
Đường Tử Di đang định nói thì Ngô Bình bảo: "Không đi, chúng tôi chỉ mua đồ trên núi".
Nó xong anh liền kéo Đường Tử đi tiếp. Ông già nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của họ, sau đó tiếp tục mời chào các khách hàng khác.
Đường Tử Di hỏi: "Chẳng lẽ ông ta là lừa đảo sao?"
Ngô Bình nói: "Trong chợ đen có người phụ trách an ninh. Nếu xuống núi thì ai cũng có thể làm theo ý mình, ví dụ như giết người cướp của".
Đường Tử Di khẽ thở dài: "Thảo nào lần trước ông nội lại đem theo nhiều vệ sĩ đến đây".
Sau khi đi được một phần ba con đường, có một sạp hàng xuất hiện bên trái phía trước. Một người đàn ông trung niên ngồi trên mặt đất, trước mặt bày hơn trăm hòn đá to có nhỏ có. Số đá này đều có độ trong suốt nhất định. Nhưng màu sắc của chúng đều rất trầm, không nhìn rõ bên trong có gì.
Người đàn ông tay trái cầm điện thoại xem phim, tay phải bóp chân, vừa bóp vừa kêu rên, trông vừa đau khổ vừa hưởng thụ.
Sau khi bóp một lúc, ông ta liền đưa tay lên mũi ngửi. Trước sạp của ông ta chẳng có ai, mọi người đều chẳng quan tâm đến "đá" của ông ta.
Vẻ mặt Ngô Bình rất kỳ lạ, anh hỏi Đường Tử Di: "Tử Di, bày sạp ở đây có cần nộp tiền phí không?"
Đường Tử Di nói: "Không cần. Chỉ cần là món đồ hiếm có, có giá trị thì đều có thể bày sạp ở đây".
Ngô Bình gật đầu, anh đi tới