Hai người chưa từng gặp gỡ, nhưng vừa gặp đã nhìn thẳng vào mắt nhau và biết được lai lịch của đối phương, đây chính là bản lĩnh của Thánh Nhân.
Sư tổ Chuẩn Đề này cũng từng là Đại Thánh, nhưng cuối cùng không đi trên con đường ấy, mà rẽ sang cùng tu cả Tiên lẫn Đạo. Song, thể chất của Đại Thánh đã trở thành nền móng để ông ấy tu hành.
Cùng là Đại Thánh nên cả hai đều thấy rất vui, như thể bạn cũ lâu năm gặp lại, tay bắt mặt mừng, tươi cười hớn hở.
“Huyền Bình”.
“Ông Kính Văn”.
Tên thật của sư tổ Chuẩn Đề là Phong Kính Văn.
“Ha ha, không ngờ trên đời vẫn còn người từng bước tiến tới cấp Đại Thánh giống tôi ngày xưa”.
Ngày xưa, khi sư tổ Chuẩn Đề tu luyện thì không còn là thời trư thánh nữa nên con đường tu thành Thánh của ông ấy rất trắc trở. Nhưng nhờ thiên bẩm phi phàm, cuối cùng ông ấy vẫn đi đến cấp Đại Thánh, tuy nhiên con đường phía sau quá khó đi nên ông ấy đã rẽ sang hướng khác.
Ngô Bình nói: “Thành Đại Thánh đúng là rất khó, riêng cảnh giới Thiên Thánh thôi không biết đã phải tu luyện bao lâu rồi”.
Sư tổ Chuẩn Đề cười nói: “Kiểu gì sau này, thành tựu của cậu cũng hơn tôi”.
“Ông Kính Văn quá khen!”
“Huyền Bình, mời vào”.
Ngô Bình được mời lên một ngọn núi nhỏ có phong cảnh rất đẹp, ở đây có một ngôi nhà tranh. Cửa mở, một con chó nhỏ màu đen chạy ra, sau đó quấn bên chân của sư tổ Chuẩn Đề.
Ngoài ra, còn có một con gà trống cùng một con gà mái đang dẫn bầy gà con đi tìm sâu ăn trong sân.
Thấy thế, Ngô Bình cười nói: “Ông Kính Văn đang luyện tâm trong cõi hồng trần à?”
Phong Kính Văn cười nói: “Nơi này đã cứu tôi một mạng. Năm xưa, khi gặp Đại Thánh kiếp, thần hồn của tôi đã bị một sức mạnh kỳ lại hút vào một thế giới ma vật và trở thành một người bình thường. Nơi này chính là cảnh vật mà tôi từng sống trong đó”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình lập tức nổi hứng rồi vội hỏi thăm về chuyện năm đó. Phong Kính Văn kể lại mọi chuyện cho anh nghe.
Nghe xong, Ngô Bình nói: “Thế giới ấy có nhân vật quá cố ư?”
Phong Kính Văn gật đầu: “Đúng thế, ở đó có rất nhiều sinh linh lịch kiếp, hình như họ đều là cường giả đến từ các kỷ nguyên khác nhau, sau đó sinh con đẻ cái ở đây, chứ không bao giờ rời đi được nữa”.
Ngô Bình: “Đó rốt cuộc là nơi nào?”
Phong Kính Văn: “Chắc là một vùng đất Vĩnh Hằng không có thời gian, khi thực lực của chúng ta đạt đến một trình độ nhất định thì sẽ kích hoạt quy luật của vũ trụ, quy luật này sẽ kéo thần hồn của chúng đến đây rồi tiêu diệt”.
Ngô Bình cau mày: “Tiêu diệt chúng ta ư?”
Phong Kính Văn gật đầu: “Đúng thế, chúng ta quá mạnh, vũ trụ sẽ bắt buộc phải tiêu diệt chúng ta để lấy lại thế cân bằng”.
Ngô Bình: “Nhưng vẫn có người sống rồi quay về là ông đây thôi”.
Phong Kính Văn cười nói: “Đó là vì tôi đã tìm được điểm cân bằng quy luật của vũ trụ ấy. Vì thế, tuy tôi mạnh hơn, nhưng quy luật vũ trụ không nhắm vào tôi”.
Ngô Bình hiểu ra: “Ra là thế, qua câu chuyện của ông Kính Văn, tôi đã ngộ ra nhiều điều”.