Mục lục
Thần y thấu thị - Tinh Nhan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Ỷ Lệ chừng ba tư ba lăm tuổi, ăn mặc rất giản dị như một người chị hiền lành. Cô ấy nhìn Ngô Bình, gật đầu cười nói: “Câu chuyện ở dưới tầng rất thú vị, hình như là tác phẩm của cậu chủ Ngô”.

Ngô Bình: “Để cô chủ Dương cười chê rồi”.

Phương Thiếu Xung giới thiệu nốt người thanh niên còn lại. Người này ngoài hai mươi, không cao nhưng nét mặt tươi cười ôn hoà đem đến cho người khác cảm giác gần gũi.

“Vị này là cậu chủ Lý Thế Vinh của tập đoàn Lý Thị. Nhà họ Lý cũng là danh gia vọng tộc. Câu nói người ta hay truyền miệng: Bắc Tô Nam Lý chính là nói tới gia tộc của cậu ấy”.

Ngô Bình không khỏi kinh ngạc, anh đang muốn điều tra lai lịch của bố thì lại gặp ngay người nhà họ Lý. Anh cười nói: “Tôi được nghe danh đã lâu”.

Lý Thế Vinh đứng dậy cười đáp: “Anh khách sáo rồi”.

Họ ngồi xuống, Phương Thiếu Xung mở đầu câu chuyện: “Anh Ngô, chắc chắn anh cảm thấy rất kỳ lạ, không hiểu tại sao mấy người chúng tôi lại xuất hiện ở đây đúng không?’

Ngô Bình: “Kể ra cũng thật là kỳ lạ, lẽ nào ở đây có thương vụ lớn nào sao?”

Phương Thiếu Xung ha ha cười đáp: “Anh đoán chuẩn thật đấy, Không sai, có một cơ hội làm ăn lớn ở Vân Đỉnh này khiến chúng tôi quyết định góp vốn đầu tư, thành lập một doanh nghiệp dược. Doanh nghiệp này sẽ sản xuất thuốc chữa viêm gan B”

Ngô Bình ngạc nhiên: “Có loại thuốc đó sao?”

Lý Thế Vinh gật đầu: “Một nữ nhà khoa học nước ta tên là Trần Tử Du thông qua việc nghiên cứu những phương thuốc cổ đã phát hiện một thành phần có khả năng tiêu diệt virus gây bệnh viêm gan B, đồng thời trích xuất thành công thành phần đó. Cô ấy sử dụng thành phần này để chữa trị và giám sát một trăm bệnh nhân, kết quả có 94% bệnh nhân phản ứng tốt với thuốc, tỷ lệ khỏi bệnh cũng lên tới 93%. Vô cùng khả quan!”

Ngô Bình càng kinh ngạc hơn nữa: “Tỷ lệ khỏi bệnh cao đến vậy sao?”

Dương Ỷ Lệ gật đầu: “Đúng vậy, số người mắc căn bệnh này trên toàn cầu lên tới ba trăm triệu người. Cho dù mỗi người bệnh giúp chúng ta kiếm được mười nghìn tệ thôi thì cũng sẽ thu được doanh số ba nghìn tỷ tệ. Có điều, vốn đầu tư cho nhà máy thuốc rất lớn, cho nên chúng tôi mới quyết định hợp tác, cùng làm việc lớn.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Vậy tại sao mọi người lại chọn Vân Đỉnh?”

Dương Ỷ Lệ: “Nhà khoa học Trần là người Vân Đỉnh, hiện cô ấy đang không khoẻ, phải ở lại đây dưỡng bệnh, cho nên chúng tôi mới tìm tới xin gặp cô ấy”.

Ngô Bình: “Hoá ra mọi người còn phải thuyết phục cô ấy”.

Dương Ỷ Lệ gật đầu: “Tình hình đang rất khó khăn, có ba hãng y dược lớn của nước Mễ cũng đang muốn hợp tác với nhà khoa học này. Đối thủ này rất mạnh, yêu cầu họ đưa ra cũng vô cùng hấp dẫn.

Ngô Bình nhìn Phương Thiếu Xung hỏi: “Cậu chủ Phương, hình như việc này đâu có liên quan đến tôi? Anh gọi tôi lên đây để cho tôi nghe chuyện này sao?”

Phương Thiếu Xung cười đáp: “Anh Ngô, người ta có câu nói rằng đến sớm không bằng đến đúng lúc. Tôi biết năng lực của anh, hay là anh tham gia cùng chúng tôi nhé?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK