Tại trang viên Hạ gia thành Tử Diệp.
- Mau đem nhưng thùng này lên xe ngựa đi!
Một gã đội trưởng hộ vệ Hạ gia đang quát tháo mấy tên hộ vệ. Ở trước cửa trang viên Hạ gia, mấy chục chiếc xe ngựa màu đen rộng lớn đều đã chuẩn bị chờ xuất phát.
- Dạ, đội trưởng!
Các tên hộ vệ đều đứng thẳng thân mình đáp.
Hôm qua, Hạ Phi Long Tộc trưởng Hạ gia, đã nhận được phi ưng truyền thư của Hạ Ngôn từ thành Tử Nguyệt gửi tới, báo Hạ gia đã có thể chính thức tiến vào thành Tử Nguyệt. Tin tức Hạ Ngôn đảm nhiệm Điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt, tự nhiên cũng truyền tới Hạ gia. Hạ gia từ tộc trưởng trở xuống, đều đắm chìm trong cảnh hưng phấn.
Trong ngoài trang viên, phần đông con cháu gia tộc cùng hộ vệ đều đang thu thập một ít vật phẩm hành lý. Mà tại Nghị sự đường Hạ gia, tộc trưởng Hạ Phi Long cùng các trưởng lão đang thương nghị chuyện dời đi lần này.
- Thành Tử Nguyệt là chủ thành nòng cốt của Hạ gia, chúng ta tiếp theo dời đến thành Tử Nguyệt, đối với phát triển của gia tộc rất có trợ giúp. Nói không chừng, về sau Hạ gia chúng ta cũng có thể đi vào Thánh thành, trở thành đại gia tộc của Thánh thành.
Trên mặt Tộc trưởng Hạ Phi Long mang theo ý tươi cười thoải mái, chậm rãi nói
- Tộc trưởng nói đúng vậy! Hạch tâm trong gia tộc di chuyển đến thành Tử Nguyệt đối với Hạ gia mà nói, về sau sẽ thu được càng nhiều cơ hội phát triển. Hạ Ngôn là Điện chủ thành Tử Nguyệt, chuyện này đối với sinh ý kinh doanh của Hạ gia, tự nhiên có trợ lực rất lớn.
Ánh mắt Đại trưởng lão Hạ Lai chợt lóe sáng:
- Tuy nhiên, sinh ý ở thành Tử Diệp, chúng ta cũng không có thể tùy ý vứt bỏ. Hiện tại Hạ gia ở thành Tử Diệp cùng với hơn hai mươi quận thành trực thuộc thành Tử Diệp, thậm chí vài cái chủ thành xung quanh, đều thành lập mạng lưới buôn bán đày đặc. Thành Tử Diệp tất nhiên phải để lại một phần lực lượng để tiếp tục phát triển các hạng mục sinh ý của Hạ gia.
- Đúng vậy, thành Tử Diệp là nền tảng của Hạ gia chúng ta, cũng có thể nói là đường lui của Hạ gia. Vạn nhất về sau ở Thành Tử Nguyệt, Hạ gia có phát triển bất lợi ít ra còn có thể lui về nắm giữ thành Tử Diệp.
Lại có một Trưởng lão đứng lên nói
- Như vậy đi, để cho ta và Bát trưởng lão ở lại thành Tử Diệp tiếp tục kinh doanh! Tam trưởng lão Hạ Trường Hà trầm ngâm một lúc rồi nói
- Được, cứ quyết định như vậy đi! Hạ Phi Long mỉm cười:
- Tam trưởng lão cùng Bát trưởng lão ở lại thành Tử Diệp. Mọi người còn lại, toàn bộ đi tới thành Tử Nguyệt.
- Vậy tất cả mọi người tan đi, đều tự trở về chuần bị một chút. Tiến quân tới thành Tử Nguyệt!
Cuối cùng, Hạ Phi Long hào khí ngất trời vung tay lên nói
Các vị Trưởng lão đều đứng dậy rời Nghị sự đường, đều tự đi chuẩn bị.
- Phát! Thu!
Hạ Ngôn ở trong phòng nội điện Thánh điện, không ngừng thu phát dung nhập Kinh Lôi Kiếm trong cơ thể. Tuy rằng hiện tại Hạ Ngôn đã dung nhập Kinh Lôi Kiếm trong cơ thể. Tuy nhiên để sử dụng Kinh Lôi Kiếm, Hạ Ngôn còn cần hao phí một chút thời gian để thông hiểu đạo lí. Thần kiếm Kinh Lôi Kiếm không ngừng bị Hạ Ngôn thu vào trong cơ thể, lại phóng thích đến bên ngoài cơ thể, kiếm quang chớp động.
- Hả!
Đúng lúc này, một luồng năng lượng quỷ dị, bao phủ toàn bộ Thánh điện. Luồng linh lực này phi thường khủng bố! Sắc mặt Hạ Ngôn đại biến, thân hình chấn động mạnh, bước chân di chuyển tới khoảnh sân trong nội điện, ánh mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời.
Trong lúc đó, một bóng người màu đen dần dần hiển lộ ra trên không trung.
"Lực lượng thật đáng sợ!" Hạ Ngôn cảm nhận được một luồng năng lượng không ngừng đè ép xuống thân thể mình, trong lòng thầm giật mình: "Người kia là ai lại khủng bố như thế. Lực lượng của hắn còn muốn khủng bố hơn rất nhiều so với Tống Ngọc Giản."
"Lực lượng này quả thực như sắp hủy thiên diệt địa! Quá khủng bố!" Hạ Ngôn lặng lẽ hít vào một hơi, vận chuyển linh lực chống đỡ cảm giác áp bách kia, hắn chau mày: "Chẳng lẽ, người tới là cường giả Linh Hoàng? Không có khả năng?"
Trăm ngàn suy nghĩ, rất nhanh xoay quanh trong đầu Hạ Ngôn. Nhìn bóng người dần dần hiển lộ thân hình trên không trung, Hạ Ngôn cố thu liễm tâm thần, cẩn thận đề phòng: "Mặc kệ người này là ai, khẳng định hắn có địch ý với mình. Nếu không có địch ý, không có khả năng vừa mới hiện thân, liền tản phát ra lực lượng khủng bố như thế áp bức mình."
- Ngươi chính là Hạ Ngôn!
Hác y nhân nhìn đến Hạ Ngôn phía dưới, thanh âm cuồn cuộn như tiếng sấm vang tới tai Hạ Ngôn. Hạ Ngôn vội trầm hơi thở xuống, ổn định thân hình của mình, đối mặt chính diện với bóng người màu đen trên không trung.
- Ta chính là Hạ Ngôn, ngài là ai?
Hạ Ngôn ánh mắt ngưng trọng trầm giọng hỏi
- Ha ha ha ta là ai? Ừ! Ta chính là Vương Đông Cực! Tông chủ Đông Cực!
Vương Đông Cực điên cuồng cười to, sau đó báo ra tên mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Ngôn phía dưới.
- À?
Hạ Ngôn chấn động thân mình, xoay chuyển ý niệm trong đầu: "Quả nhiên là địch nhân của ta. Ta đánh chết Phó Tông chủ Đông Cực và ba gã nguyên lão. Hiện tại Vương Đông Cực Tông chủ Đông Cực này, khẳng định là tới tìm ta muốn báo thù."
"Xem khí thế này, Vương Đông Cực có thể thật sự bước vào cảnh giới Linh Hoàng. Ta tuy rằng vừa mới đạt được Thần khí Kinh Lôi Kiếm, thực lực tăng mạnh, nhưng ta có thể cảm giác được, hiện tại ta vẫn không phải là đối thủ của Vương Đông Cực. Nếu lúc này ta giao đấu cùng hắn, có thể sẽ bị hắn đánh chết. Cho dù dùng tới hai kiện thần khí chủ nhân Hư Ảo lưu lại, cũng không chắc có thể giữ được tánh mạng."
"Cho dù giữ được tánh mạng, ta cũng nhất định phải lập tức trốn về Thánh sơn, không dám xuống núi. Như vậy, há chẳng phải là gia tộc của ta lại rút đầu rút cổ sao..." Trong mắt Hạ Ngôn đen sẫm lại, cố gắng ổn định tâm thần, trong đầu không ngừng toát ra ý tưởng, lại không ngừng phủ định.
- Thì ra là Tông chủ Vương Đông Cực. Hôm nay ngài tìm đến ta có chuyện gì vậy?
Hạ Ngôn cố ý kéo dài thời gian, biết rõ đối phương là tới tìm cừu, lại cố ý hỏi lại ý đồ đối phương đến đây.
Vương Đông Cực lơ lửng trên không trung, phì cười một tiếng:
- Nghe đồn ngươi năm nay mười bảy tuổi, đã bước vào cảnh giới Linh Tông hậu kỳ, tu luyện thiên phú có thể nói là thiên hạ đệ nhất, ý niệm nhanh nhạy không người nào có thể sánh bằng. Hôm nay ngươi thấy ta tới tìm ngươi, vậy mà không đoán được ý đồ của ta đến đây sao?
- Tốt! Ngươi đã hỏi. Ta liền nói cho ngươi biết. Hạ Ngôn! Ngươi đánh giết ba vị nguyên lão, một vị Phó Tông chủ của Đông Cực ta, ngươi cho là chuyện này cứ như vậy bỏ qua hay sao? Hôm nay ta tới tìm ngươi, chính là chặn đánh chết ngươi, báo thù cho những người bị ngươi giết.
Tiếng nói của Vương Đông Cực như tiếng sấm nổ vang, toàn bộ thành Tử Nguyệt dường như đều có thể nghe được rõ ràng.
Các kiến trúc trong Thánh điện đều ào ào rung động, bụi đất bay rung lên, giống như có thể bị chấn động sụp đổ bất cứ lúc nào.
- Ha ha!
Hạ Ngôn cưỡi khẽ, không nhanh không chậm nói:
- Đông Cực tuy là thế lực khổng lồ, nhưng Tông chủ Vương Đông Cực ngài dám chống đối cùng Thánh Hoàng sao? Thân phận của ta hiện tại là Điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt, Thánh Hoàng tự mình chỉ định. Ngài nếu giết ta, Thánh Hoàng sẽ bỏ qua cho ngài sao? Ta nói cho ngài biết ta cũng không phải là Điện chủ bình thường, ngài đánh chết Điện chủ Thánh điện bình thường. Thánh Hoàng vị tất sẽ hỏi đến, nhưng nếu ngài giết ta vậy thì Thánh Hoàng nhất định sẽ không buông tha cho ngài.
- Vương Tông chủ! Ba mươi năm trước ngài phái ra mấy tên cao thủ Đông Cực đến Thánh sơn đánh chết người Thiên Cung. Lúc ấy Thánh Hoàng giận dữ đích thân đánh giết tới tổng bộ Đông Cực, ra tay đánh chết toàn bộ cao tầng có liên can. Mà ngài lại dựa vào một kiện Thần khí, may mắn đào thoát. Nhưng nếu có lần tiếp theo, ngài cho rằng còn có thể đào thoát được lần nữa từ trong tay Thánh Hoàng hay sao?
Hạ Ngôn thấy Vương Đông Cực lâm vào trầm mặc, lại nói tiếp.
- Hạ Ngôn! Ngươi đừng tưởng lấy Thánh Hoàng dọa ta, ta không ngại nói rõ cho ngươi biết. Ta đã bước vào cảnh giới Linh Hoàng, lại có thần khí nơi tay. Cho dù là Thánh Hoàng, cũng chưa chắc có thể làm gì được ta!
Vương Đông Cực tức giận nói.
Tuy rằng ngoài miệng hắn nói như vậy, tuy nhiên trong lòng vẫn còn có chút lo lắng. Mặc dù hắn đã bước vào cảnh giới Linh Hoàng, nhưng Thánh Hoàng lại bước vào cảnh giới Linh Hoàng ở một trăm năm trước, hai người căn bản là không thể so sánh được. Hắn có Thần khí, Thánh Hoàng đương nhiên cũng có thần khí. Nếu Thánh Hoàng thật sự vì Hạ Ngôn, lại đánh giết tới Tổng bộ Đông Cực vậy cũng không phải là chuyện tốt.
Hạ Ngôn nghe thanh âm phẫn nộ của Vương Đông Cực, trong lòng hơi ổn định. Hạ Ngôn nghe ra tuy rằng Vương Đông Cực ngoài miệng nói không sợ Thánh Hoàng, nhưng trong lòng vẫn còn e ngại.
Tuy nhiên, khi nghe chính miệng Vương Đông Cực thừa nhận mình đã bước vào cảnh giới Linh Hoàng. Hạ Ngôn vẫn là cực kì khiếp sợ. Thực lực cường giả Linh Hoàng mạnh như thế nào, Hạ Ngôn tuy rằng thực muốn thử xem. Thế nhưng hắn cũng biết nếu lúc này thật sự động thủ, thì chỉ sợ sẽ chết rất thảm. Ở trước khi thực lực không có đạt tới đủ cường đại, Hạ Ngôn cảm thấy mình tốt hơn là cẩn thận một chút.
- Ha ha!
Lúc này Hạ Ngôn cười nói:
- Vương tông chủ! Đông Cực ở trong Nội các Kim Long Điện, giam lỏng một tiền bối tên là Thu Thủy đúng không?
- Đúng thì như thế nào? Vương Đông Cực hừ lạnh nói
- Ta cùng với Đông Cực kết thù kết oán, nguyên nhân gây ra, đúng là vì Thu Thủy tiền bối. Thu Thủy tiền bối có ân với ta, mà Đông Cực của ngài lại giam lỏng Thu Thủy tiền bối, ta tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Ta đánh giết Phó tông chủ cùng ba nguyên lão Đông Cực, cũng là bị bất đắc dĩ, nếu ta không giểt bọn họ, bọn họ cũng sẽ giết ta!
Hạ Ngôn hơi thở ngưng trọng, trầm giọng nói
- Hừ! Ngươi muốn nói cái gì?
Vương Đông Cực nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Theo ta được biết, sau mấy tháng nữa, Thu Thủy tiên bối sẽ có một trận so tay nghề cùng một Thiết tượng Thần cấp ở đại lục là Thần Chùy.
Hạ Ngôn tiếp tục nói
- Đúng vậy, sáu tháng sau chính là lúc hai người bọn họ so đấu. Ánh mắt Vương Đông Cực chợt lóe sáng, ngưng thanh nói
- Vương tông chủ! Không bằng chúng ta cũng làm một cái ước định! Hạ Ngôn khẽ cười một tiếng, ánh mắt xoay chuyển!
- Sáu tháng sau, lúc Thu Thủy tiền bối cùng Thần Chùy so tay nghề xong, ngài và ta hai người cũng chiến đấu một trận sinh tử. Trận đấu này là song phương tự nguyện, cho dù một bên bị giết đó là thực lực không đủ cũng không thể trách những người khác. Nếu trong trận đấu ta bị ngài giết chết, vậy cũng không thể trách ngài. Thánh Hoàng tự nhiên cũng sẽ không lấy chuyện đó làm cớ để sau đó ra tay đối phó với Đông Cực.
Tiếng nói của Hạ Ngôn rất nhanh truyền đến tai Vương Đông Cực.
Thân mình Vương Đông Cực lơ lửng trên không trung, trong đầu cũng xoay chuyển các loại ý niệm, trong lòng không ngừng cân nhắc. Hạ Ngôn nói mấy câu đó, quả thật đúng là xói vào trong lòng hắn. Hiện tại ra tay đánh chết Hạ Ngôn, thực có thể dẫn tới Thánh Hoàng trả thù. Hiện tại không phải là lúc ngay mặt là địch cùng Thánh Hoàng. Mà mối thù hận giữa mình và Hạ Ngôn trong đó, lại không thê không giải quyết theo như lời Hạ Ngôn. Lúc Thu Thủy cùng Thần Chùy so tay nghề xong, hai người bọn họ cũng đến một trận sinh tử quyết đấu tự nguyện giữa song phương, ngược lại đúng là biện pháp giải quyết vấn đề tốt nhất.
- Vương Tông chủ! Tất cả đối thoại giữa chúng ta hiện tại chỉ sợ người tu luyện cả nửa thành Tử Nguyệt đều nghe được. Ha ha, ta tự nhiên là không thể nuốt lời.
Hạ Ngôn thấy Vương Đông Cực có dấu hiệu động tâm, liền bổ sung thêm một câu.