Mặt tròi vừa lên, ánh sáng chiếu rọi, gió nhẹ thổi quanh.
- Trưởng lão đại nhân? Trưởng lão đại nhân?
Một tiếng nói vang lên ở bên ngoài một sân viện xinh đẹp.
Két!
Cửa phòng chính viện lập tức mở ra bóng người thoáng hiện. Một người trung niên mặc áo vàng khoảng bốn mươi lăm tuổi đi từ trong phòng ra hai mắt bắn ra tinh quang
- Chuyện gì!
Giọng nói lãnh ngạo truyền ra từ miệng hắn.
Một gã hộ vệ đứng ngoài cửa viện, thân thể run run, cúi thấp đầu, cố gắng làm cho lời nói của mình trở nên bình thường:
- Đường chủ đại nhân chờ ngài ở ngoài điện, nói là có việc muốn thương nghị với ngài, mời ngài tới xem!
Tên hộ vệ này tuy rằng cực lực làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh, thế nhưng hắn vẫn không khỏi run run. Ở sâu trong nội tâm, hắn có một nỗi sợ hãi thật sâu với vị Trưởng lão này.
Vị trưởng lão Bích Thanh Đường này, chính là Tống Ngọc Giản. Ngay hai ngày trước, một gã hộ vệ ăn nói không cẩn thận làm Tống Ngọc Giản tức giận, liền bị Tống Ngọc Giản trực tiếp đánh chết. Tính cách Tống Ngọc Giản thật khó nắm bắt, trên mặt cả ngày khó thấy nụ cười, từ sau khi hắn vào ở sân viện này, đều không có hộ vệ nào dám tới gần trong vòng trăm thước.
Đông đảo hộ vệ dù là e sợ Vương Hóa Vũ, nhưng cũng không giống như Tống Ngọc Giản này. Tống Ngọc Giản nói giết người là giết, thật bình thường giống như ăn cơm uống nước, đồng thời vui buồn thất thường, tính tình cổ quái!
- Ta biết rồi!
Tống Ngọc Giản đột nhiên bước ra ngoài cửa một bước. Thân thể đã tới ngoài cửa viện.
- Dẫn ta đi gặp Đường chủ!
- Vâng!
Hộ vệ kia cẩn thận lên tiếng, không dám nói một câu thừa, ánh mắt thủy chung nhìn xuống, không dám xem cả biểu tình của Tống Ngọc Giản.
- Đường chủ!
Tống Ngọc Giản gặp Vương Hóa Vũ, chỉ nhàn nhạt thi lễ, vẫn một bộ dạng lạnh như băng.
Vương Hóa Vũ cũng không thèm để ý cười nói:
- Tống trưởng lão, hôm nay ngài giao chiến với Hạ Ngôn, đã chuẩn bị thỏa đáng rồi
chứ?
- Chuẩn bị?
Tống Ngọc Giản cười khẽ một tiếng, ánh mắt hung tàn nhìn Vương Hóa Vũ nói:
- Đối phó một một tên mao đầu tiểu tử mà thôi, còn cần chuẩn bị cái gì? Cho dù ta không cần Kinh Lôi Kiếm, ta cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn!
- Tống trưởng lão, ngài ngàn vạn lần không thể sơ ý. Hạ Ngôn này, không phải người bình thường. Phó tông chủ Đông Cực cùng tám vị trưởng lão liên thủ ở dưới Thánh sơn, cũng không thể đánh chết Hạ Ngôn!
Trên mặt Vương Hóa Vũ mang theo vẻ cười, tuy nhiên lời nói có chút trầm trọng. Lúc này Tống Ngọc Giản khiêu chiến Hạ Ngôn, bất luận thế nào đều phải thắng.
Hắn đã đưa ra chín bình kim lực. Nếu Tống Ngọc Giản không thể chiến thắng Hạ Ngôn, vậy chín bình kim lực của hắn coi như mất trắng.
- Đường chủ, chẳng lẽ ngài nghĩ rằng ta không phải đối thủ của Hạ Ngôn. Đã như vậy, ngài có thể gọi người khác khiêu chiến tiểu tử kia!
Ánh mắt Tống Ngọc Giản biến đổi, ngữ khí đông cứng nói.
Cả Bích Thanh Đường, có gan nói với Vương Hóa Vũ như vậy, sợ rằng Tống Ngọc Giản là người đầu tiên. Tuy nhiên, hình như Vương Hóa Vũ cũng không vì thế mà tức giận. Trên mặt vẫn mang theo vẻ tươi cười.
- Tống trưởng lão, không phải ta nói ngài không phải đối thủ của Hạ Ngôn. Lấy thực lực của ngài, chiến thắng hắn là chuyện tất nhiên. Nhưng mà thực lực Hạ Ngôn cũng không bình thường, ngài cũng không thể quá sơ suất. Nếu có thể một chiêu đánh bại hắn, cần gì phải tốn nhiều sức chứ?
Vương Hóa Vũ nói.
- ừm, ta đã biết!
Tống Ngọc Giản gật đầu, ánh mắt chợt ngưng:
- Ta đi Kim Long Điện, chờ Hạ Ngôn kia!
Nói rồi, thân người Tống Ngọc Giản chợt lóe lên, đã đi về phía xa, chớp mắt hai ba cái đã hoàn toàn biến mất khôi Bích Thanh Đường.
Nhìn bóng lưng Tống Ngọc Giản, trong mắt Vương Hóa Vũ chợt lóe sáng, nụ cười ở khóe miệng dần dần biến thành cười lạnh. Sau đó, thân hình của hắn cũng lóe lên, nhanh chóng phóng về phía Kim Long Điện.
Bên ngoài Kim Long Điện, một quầng sáng màu trắng vẽ một hư ảnh giữa không trung, sau đó hạ xuống trước Kim Long Điện.
"Không biết hôm nay khiêu chiến ta là người nào, thực lực mạnh bao nhiêu! Nếu quá yếu, vậy thì không thú vị!"
Hạ Ngôn đứng ngoài cửa Kim Long Điện, trong lòng suy nghĩ. Thần Hi Kiếm trong tay nắm chặt hơn, bước về phía trước.
- Hạ Ngôn!
Lúc này, lại một bóng người xuất hiện.
Hạ Ngôn nhìn theo tiếng nói, trên mặt liền lộ vẻ mỉm cười.
- Hóa ra là Vu tiền bổi!
Người lên tiếng gọi Hạ Ngôn, chính là Vu Thanh Viễn, Thủ lĩnh Phong Ảnh. Khi đó Hạ Ngôn đi vào Kim Long Điện chuẩn bị cứu Thu Thủy, từng thấy qua Vu Thanh Viễn. Lúc đó Vu Thanh Viễn biếu tặng Hạ Ngôn một lọ kim lực. Nếu không phải bình kim lực Vu Thanh Viễn đưa cho, Hạ Ngôn bị Phó tông chủ Đông Cực cùng tám trưởng lão hợp lực vây công, có khả năng thật sự không cách nào phá vây.
Nói lại, Hạ Ngôn đúng là thiếu Vu Thanh Viễn một cái nhân tình. Đương nhiên, một lọ kim lực Vu Thanh Viễn cũng không phải cho Hạ Ngôn không công. Sau khi Hạ Ngôn sử dụng kim lực đánh chết Phó tông chủ cùng ba trưởng lão, tiêu hao rất nặng thực lực Đông Cực, đây là chuyện Phong Ảnh hết sức vui vẻ muốn thấy.
- Hạ Ngôn! Ngươi có biết hôm nay khiêu chiến sẽ là ai hay không?
Vu Thanh Viễn mỉm cười, ánh mắt xoay chuyển, nói đến người khiêu chiến Hạ Ngôn
Hạ Ngôn lắc đầu, ánh mắt sáng lên:
- Vu tiền bối, ngài biết người này là ai hay sao? Người này là...
- Ha ha! Ta đương nhiên biết.
Vu Thanh Viễn nhìn trái phải, đè thấp giọng:
- Người này gọi là Tống Ngọc Giản, ba mươi năm trước hoành hành đại lục. Ba mươi năm qua thực lực đã đạt đến mức làm người ta khiếp sợ. Người dưới Linh Hoàng, không có bao nhiêu người là đối thủ của hắn.
- Tống Ngọc Giản? Hạ Ngôn nhíu mày.
Đối với những cường giả tương đối bí ẩn trên đại lục, Hạ Ngôn thật biết không nhiều lắm. Giống như Tống Ngọc Giản này, tuy rằng đã vang danh đại lục ba mươi năm trước, tuy nhiên Hạ Ngôn cũng chưa từng nghe tới tên hắn. Ba mươi năm qua, Tống Ngọc Giản cũng tương đối khiêm tốn, cũng không làm chuyện gì oanh động đại lục. Hay là nói, cũng không làm ra chuyện gì mà mọi người đều biết.
- Tống Ngọc Giản này, hiện giờ trong tay còn có một thanh thần khí là Kinh Lôi Kiếm! Vu Thanh Viễn thấy Hạ Ngôn cau mày, hình như chưa nghe qua tên Tống Ngọc Giản.
liền nói tiếp.
- Cái gì? Kinh Lôi Kiếm?
Lần này, quả nhiên Hạ Ngôn thất kinh:
- Kinh Lôi Kiếm, một trong tam đại thần khí đại lục? Tống Ngọc Giản này, lại có thần khí công kích?
Hạ Ngôn không khỏi nhìn lại Thần Hi Kiếm trong tay, bây giờ Thần Hi Kiếm còn không phải thần khí. Từ chỗ Thánh Hoàng, Hạ Ngôn biết được uy lực thần khí rất mạnh. Trong lòng tự nhiên có chút lo lắng. Nếu Tổng Ngọc Giản thật sự có thần khí trong tay, vậy trận khiêu chiến này, xác thật có chút khó giải quyết.
- Không sai, chính là thần khí Kinh Lôi Kiếm! Kinh Lôi Kiếm này là Vương Hóa Vũ, Đường chủ Bích Thanh Đường đưa cho Tống Ngọc Giản, mục đích là vì lôi kéo Tống Ngọc Giản gia nhập Bích Thanh Đường. Hạ Ngôn, ngươi cần phải cẩn thận một chút, uy lực thần khí hết sức kinh người, vượt xa vũ khí bình thường. Thần khí đã không chỉ sắc bén. Thần khí còn có một loại lực lượng đặc thù, có thể khiến người tu luyện tăng mạnh công kích. Ánh mắt Vu Thanh Viễn chợt ngưng, trầm giọng nói:
- Còn có một việc có thể Hạ Ngôn ngươi cũng không biết. Ta biết ngươi giao hảo với Mục Nguyệt điện chủ thành Tử Nguyệt, mà Mục Nguyệt điện chủ mất tích nửa năm, ngươi có biết hạ lạc của nàng?
Vu Thanh Viễn nói tới Mục Nguyệt, Hạ Ngôn liền sững sờ, vội nhìn về phía Vu Thanh Viễn:
- Vu tiền bối, lẽ nào ngài biết tung tích của Mục Nguyệt điện chủ?
- Đúng vậy!
Vu Thanh Viễn gật đầu:
- Mục Nguyệt điện chủ đã chết, chính là chết ở trong tay Tống Ngọc Giản! Nửa năm trước, Mục Nguyệt giao thủ với Tống Ngọc Giản ở Tội Ác Sâm Lâm. Người biết chuyện này trên cả Đại Lục Long Chi sợ rằng chỉ có mình ta. Năm đó, trượng phu của Mục Nguyệt điện chủ cũng bị Tống Ngọc Giản đánh chết.
Hạ Ngôn hít vào một hơi thật sâu, bùng ra một tia lửa giận. Sau đó ép cõi lòng giật mình xuống. Tâm tình chậm rãi phục hồi lại.
- Nếu hắn giết MụcNguyệt điện chủ, vậy ta liền giết hắn! Hạ Ngôn trầm mặc một hồi, đột nhiên nói
- Hả?
Vu Thanh Viễn sững sờ.
Hắn thật không nghĩ tới Hạ Ngôn lại nói ra lời như vậy. Hạ Ngôn lại muốn đánh chết Tống Ngọc Giản, thực lực của Tống Ngọc Giản đã đạt tới đỉnh cao, hiện tại có thần khí Kinh Lôi Kiếm, muốn giết hắn, sợ rằng chỉ có cường giả Linh Hoàng ra tay mới được.
Mà Hạ Ngôn...
Ánh mắt Vu Thanh Viễn, nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn.
- Kinh Lôi Kiếm kia, lúc này sợ rằng phải đổi chủ! Vương Hóa Vũ, Đường chủ Bích Thanh Đường tặng Kinh Lôi Kiếm cho Tống Ngọc Giản, coi như bị mất không công!
Hạ Ngôn thấy ánh mắt kinh ngạc của Vu Thanh Viễn, cười cười nói một câu
Giết chết Tống Ngọc Giản, lấy được Kinh Lôi Kiếm, Hạ Ngôn còn chưa dùng qua Thần khí nếu có thể đoạt được Kinh Lôi Kiếm, liền có thể lập tức thử nghiệm uy lực của thần khí
Hạ Ngôn báo thù cho Mục Nguyệt điện chủ, đây là một lý do. Nếu như vô duyên vô cớ giết người đoạt bảo, vậy Hạ Ngôn sẽ không làm. Thế nhưng có lý do này, liền hoàn toàn không giống.
- Hạ Ngôn, ta nói với ngươi những lời này, là hy vọng ngươi có thể cẩn thận một chút, đừng bị thần khí tổn thương. Nếu thật sự không kiên trì, liền nhận thua là xong, không làm điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt cũng được. Thế nhưng, hiện giờ ngươi...
Vu Thanh Viễn phát hiện phản ứng hiện tại của Hạ Ngôn, có chút vượt ngoài dự liệu của hắn. Sở dĩ hắn báo thực lực của Tống Ngọc Giản cho Hạ Ngôn, là hy vọng Hạ Ngôn có thể biết khó mà lui, rất sợ kết quả là bị Tống Ngọc Giản sử dụng thần khí đánh chết. Thế nhưng Hạ Ngôn lại giống như ý chí chiến đấu tăng vọt, Vu Thanh Viễn lại không hy vọng Hạ Ngôn chết lúc này, Hạ Ngôn chính là một quân cờ quan trọng để hắn đối phó Đông Cực.
- Vu tiền bối cử yên tâm, muốn giết ta không dễ như vậy đâu. Hạ Ngôn cười cười:
- Hiện tại cũng đã đến giờ rồi, chúng ta vào Kim Long Điện thôi
- Này...
Vu Thanh Viễn còn muốn nói một chút, thế nhưng Hạ Ngôn đã đi về phía Kim Long Điện.
Kim Long Điện hôm nay, bị đông đảo hộ vệ vũ trang hạng nặng bao quanh, người bình thường căn bản không thể đi vào. Người ở cảnh giới Đại Linh Sư, cũng chỉ có thể đứng xa xa lén bàn luận, bọn họ không có tư cách xem trận chiến.
Rất nhiều người thấy Hạ Ngôn cùng Vu Thanh Viễn đi vào Kim Long Điện, đều phát ra một trận than thở.
Trong Kim Long Điện cũng không có mấy bóng người, hôm nay có thể vào Kim Long Điện gần như đều là cường giả Linh Tông thực lực mạnh mẽ. Chấp sự Thánh địa, gần như đều đến đông đủ, trưởng lão năm thế lực lớn Thánh thành cũng tới không ít.