- Tộc trưởng! Đại trưởng lão! Các người tại sao lại tới đây?
Ngay sau đó, chính là giọng nói kinh ngạc của Hạ Ngôn.
Hai người Hạ Phi Long cùng Hạ Lai, đột nhiên xoay người, ánh mắt rơi xuống trên người Hạ Tử Hân cùng Hạ Ngôn. Nhìn thấy toàn bộ lông tóc trên người Hạ Ngôn không tổn hao gì, hai người không khỏi kinh dị trợn to mắt, sau đó lại trở nên vui sướng.
- Phụ thân! Đại trưởng lão! Vừa rồi Hạ Ngôn giao chiến với Từ Hoảng, Từ Hoảng kia không ngờ nói "Người Hạ gia, lợi hại!".
Hạ Tử Hân hai má hơi hơi phiếm hống, trong đôi mắt đẹp ánh sáng lấp lánh.
Hạ Tử Hân đương nhiên cũng hưng phấn với biểu hiện hôm nay của Hạ Ngôn, danh vọng của Hạ gia ở thành Ngọc Thủy sẽ bởi trận chiến hôm này mà tăng rất cao. Tuy rằng chỉ là hai trận tranh đấu đơn giản, nhưng ý nghĩa bao hàm trong đó lại vô cùng lớn.
- Cái gì? Từ Hoảng? Là tân khách hạng nhất của Tịch gia - Từ Hoảng sao?
Hạ Lai cả kinh nói.
Hạ Lai biết rõ thực lực của Từ Hoảng, cũng tương đương như hắn. Chỉ là hắn giao thủ cùng Từ Hoảng cũng không biết hươu chết về tay ai. Nhưng hiện tại xem ra, Từ Hoảng hiển nhiên là khâm phục thực lực của Hạ Ngôn mới nói ra những lời này, bằng không Từ Hoảng căn bản không có khả năng nói ra câu đó.
- Đúng vậy! Từ Hoảng đó sử dụng một cây ngân thương, lúc đó Hạ Ngôn giao thủ với hắn tốc độ thật sự quá nhanh, ta cũng chưa hiểu được thì bọn họ đã dừng tay rồi. Mà sau khi giao thủ xong, Từ Hoảng có chút thất thần nữa.
Tiếng nói Hạ Tử Hân trong trẻo thuật lại tình hình lúc đó, trong lòng vẫn kích động không thôi.
- Hạ Ngôn! Nói nhanh, tình cảnh lúc ấy là như thế nào, ngươi chỉ dùng Thiên Cương Phích Lịch Chưởng giao thủ cùng hắn sao?
Hạ Phi Long cười "ha ha", nhìn Hạ Ngôn nói.
Hạ Ngôn sửng sốt:
- Tộc trưởng! Người cũng biết ta dùng Thiên Cương Phích Lịch Chưởng sao?
Ngày hôm qua, hắn ở trong Kinh các trong lúc vô ý diễn luyện Thiên Cương Phích Lịch Chưởng, mà hôm nay, Tộc trưởng cũng đã biết. Hạ Ngôn nhìn nhìn Hạ Tử Hân bên cạnh, lông mày hơi hơi nhíu lại.
Nhìn thấy biểu tình Hạ Ngôn, Hạ Tử Hân hé miệng lộ ra một nụ cười tươi, lông mi dài chớp chớp.
- Tộc trưởng! Ta cũng không dùng Thiên Cương Phích Lịch Chưởng, Thiên Cương Phích Lịch Chưởng tuy rằng lợi hại, nhưng ta còn chưa luyện đến mức hoàn toàn thuần thục.
Hạ Ngôn cân nhắc trong lòng một chút, cảm thấy tốt nhất không nên quá ngắn gọn, bằng không Tộc trưởng sẽ vì an toàn của mình mà cả ngày phái người chằm chằm quan sát mình, như vậy không tốt lắm.
- Ồ? Không phải Thiên Cương Phích Lịch Chưởng sao? Vậy ngươi dùng võ kỹ gì?
Hạ Phi Long kinh ngạc nói.
Nếu không phải Thiên Cương Phích Lịch Chưởng, vậy còn võ kỹ gì có thể khiến cường giả Hậu Thiên đỉnh cao quý như Từ Hoảng cúi đầu chứ?
- Tộc trưởng! Ta dùng chính là kiếm kỹ đã từng diễn luyện trên quảng trường Tinh Võ ngày trước!
Hạ Ngôn cung kính nói.
- Sao? Dùng kiếm kỹ đó đánh bại Từ Hoảng?
Đại trưởng lão Hạ Lai nhướng mày, ánh mắt lóe sáng, chòm râu dài màu xanh hơi hơi lay động.
Phải biết rằng, chênh lệch giữa võ kỹ nhập lưu cùng võ kỹ bất nhập lưu gần như là không thể vượt qua. Lấy võ kỹ bất nhập lưu muốn ngăn chặn đánh bại võ kỹ nhập lưu, vậy thì rất khó.
Hạ Lai cùng Hạ Phi Long tất nhiên không biết Linh La kiếm của Hạ Ngôn lợi hại, tinh luyện dung hợp ra Linh La kiếm, hiện tại tuyệt đối có thể so với uy lực của bí tịch Nhân cấp.
- Đúng vậy!
Hạ Ngôn thản nhiên đáp.
- Ra mắt tộc trưởng! Ra mắt đại trưởng lão! Ra mắt Tuần tra trưởng!
Một gã thương nhân bụng phệ đi tới, thần tình tươi cười cung kính chào hỏi mấy người.
Thương nhân này kêu là Lưu Đức, ở Phường thị Bắc của Hạ gia có sáu cửa hàng, xem như là một nhà giàu ở thành Ngọc Thủy. Quan hệ với Hạ gia cũng phi thường tốt, hôm nay thương nhân này tận mắt thấy Hạ Ngôn cường đại, trong lòng cũng vừa mừng vừa sợ, hắn phụ thuộc vào Hạ gia, tất nhiên cũng hy vọng Hạ gia trở nên cường đại hơn.
Mới vừa rồi thấy Tộc trưởng cùng trưởng lão, còn có Hạ Ngôn đều đứng ở bên đường nói chuyện, Lưu Đức liền đi tới.
- Khó có dịp đồng thời được gặp mấy vị đại nhân, nếu mấy vị đại nhân không chê, không bằng cho Lưu Đức một chút mặt mũi, để Lưu Đức tôi có thể may mắn làm chủ một lần, mời mấy vị đại nhân đến Tụ Phúc Lâu no say một bữa.
Trên khuôn mặt mập mạp của Lưu Đức tràn đầy khiêm tốn.
Lưu Đức vừa nói xong, liền cung kính đưa ánh mắt nhìn về phía Hạ Phi Long, bởi vì trong mấy vị đại nhân ở đây, Hạ Phi Long mới là người mấu chốt.
- Cũng tốt!
Hạ Phi Long do dự một chút, gật đầu nói.
*** ***
- Phụ thân! Tên Hạ Ngôn kia quá kiêu ngạo.
Tịch gia, trong biệt viện của Tộc trưởng Tịch Phá Thiên, hai cha con Tịch Thu Thủy, Tịch Phá Thiên đều đang trong thư phòng.
- Hừ! Ai kêu ngươi tới Phường thị Hạ gia gây rối? Hồ đồ!
Tịch Phá Thiên hừ lạnh một tiếng, quyển sách trong tay đập xuống mặt bàn vang lên " ba" một tiếng:
- Ngươi còn khóc! Vô liêm sỉ! Đường đường nam nhi khóc lóc cái gì? Thật không có tiền đồ!
Nhìn thấy con trai mình bị người ta khi dễ đến nỗi nước mắt nước mũi chảy dài, Tịch Phá Thiên lập tức lửa giận, lửa giận này tất nhiên không phải nhằm vào Tịch Thu Thủy, mà nhằm vào Hạ gia Hạ Ngôn!
- Phụ thân! Phụ thân à! Tên Hạ Ngôn kia thực lực rất mạnh, ngay cả Từ Hoảng cũng không thể thắng hắn!
Tịch Thu Thủy tội nghiệm vừa khóc vừa nói, đưa tay lau hàng lệ trên mặt.
Kiếm kỹ Hạ Ngôn sử dụng, thực sự đả kích rất lớn đối với Tịch Thu Thủy. Thân pháp quỷ thần khó lường càng khiến cho Tịch Thu Thủy theo không kịp. Hiện tại hồi tưởng lại, Tịch Thu Thủy còn có chút chưa thích ứng được. Tịch Thu Thủy thân là con cháu ưu tú nhất Tịch gia, trước giờ vốn tâm cao khí ngạo không coi ai ra gì, hôm nay bị hung hăng chèn ép một trận, nhất thời không thể thích ứng cũng rất bình thường.
Tịch Phá Thiên ánh mắt chợt lóe, vẻ mặt âm trầm nói:
- Hạ Ngôn đó mặc dù ỷ vào thân phận cổ quái mới có thể tranh đấu cùng Từ Hoảng, tuy nhiên, thực lực của hắn quả thật là trên ngươi. Hừ! Cuộc chiến tranh đoạt danh ngạch không tới một tháng nữa sẽ bắt đầu, đến lúc đó...Hắc hắc! May rằng ta đã sớm chuẩn bị.
Tịch Phá Thiên trước đó đã biết con trai mình cùng Từ Hoảng hôm nay gặp phải chuyện gì ở Phường thị Hạ gia, cũng nghe nói tình cảnh hai bên giao chiến, hắn cảm thấy được Hạ Ngôn là dựa vào thân pháp mới có thể không phân thắng bại cùng Từ Hoảng. Mà Từ Hoảng sau khi từ Phường thị Hạ gia trở về, cũng không nói gì về tình hình giao chiến ngày hôm nay, Tịch Phá Thiên cho rằng bởi vì không thể đánh bại một thanh niên mười lăm tuổi nên Từ Hoảng mới cảm thấy có chút khó chịu, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Tịch Phá Thiên cười "hắc hắc", trong mắt lộ ra một tia hung quang, chợt nhìn về phía Tịch Thu Thủy nói:
- Thu Thủy! Ngươi không cần nhụt chí, đợi đến lúc ba đại gia tộc tranh tài đoạt danh ngạch, mới hoàn toàn đánh bại hắn.
Tịch Thu Thủy giật mình nhìn phụ thân mình, không hiểu ý tứ phụ thân!
Chứng kiến vẻ mặt nghi hoặc của con trai mình, ánh mắt Tịch Phá Thiên ngưng trọng âm hiểm cười nói:
- Thu Thủy à! Vì để ngươi có thể bỗng chốc nổi tiếng trong đợt tranh tài tranh đoạt danh ngạch năm nay, trên hội đấu giá mấy ngày trước ta đã mua được bảy viên Tụ Khí Đan nhất phẩm. Ha ha! Chỉ cần sử dụng tốt bảy viên Tụ Khí Đan này, con liền có thể hoàn toàn đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch trong thời gian ngắn ngủi một tháng, đến lúc đó ta lại đặc biệt dạy cho con một bộ bí tịch võ kỹ Nhân cấp.
Vì Tịch Thu Thủy, Tịch Phá Thiên quả thật đã hao tâm tổn trí rất nhiều. Tụ Đan Khí nhất phẩm, tuy rằng là đan dược cấp thấp, nhưng một viên cũng cần năm trăm kim tệ, bảy viên vậy tiêu phí chính là ba nghìn năm trăm kim tệ rồi. Gia tộc thế lực bình thường, làm sao có thể đủ tài lực mua ngay lập tức một lúc bảy viên Tụ Khí Đan chứ?
Tụ Khí Đan nhất phẩm có thể trợ giúp người tu luyện ngưng tụ nội lực đả thông kinh mạch. Trên Đại Lục Long Chi, Tụ Khí Đan có thể có chút khó luyện chế, cho dù là Tụ Khí Đan phẩm cấp thấp nhất, bởi vì công hiệu đặc thù này, cũng chỉ có thể dùng nhiều tiền mới mua được ở phòng đấu giá mà thôi.
- Tụ Khí Đan? Phụ thân...!
Tịch Thu Thủy ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt lộ ra thần thái khác thường, Tịch Thu Thủy biết rõ tác dụng của Tụ Khí Đan, không ngờ phụ thân đặc biệt vì hắn mà mua bảy viên Tụ Khí Đan nhất phẩm. Có bảy viên Tụ Khí Đan này, trong thời gian một tháng, hoàn toàn có thể đả thông chín đường kinh mạch còn lại, đến lúc đó...
- Ha ha! Hạ Ngôn! Cho ngươi đắc ý vài ngày trước, đợi đến lúc ba đại gia tộc tranh tài tranh đoạt, mới khiến ngươi sống không bằng chết!
Tịch Thu Thủy hung tợn rít giọng gào thét, vừa rồi lệ còn rơi đầy mặt, hiện tại lập tức trở nên mắt lộ hung quang, nghiến răng nghiến lợi nói.