- Nhanh nhanh!
- Nhanh nhanh nhanh!
Sau khi hư ảnh Hạ Ngôn lao ra khỏi Học Viện Tử Diệp, trong đầu chỉ có một ý niệm này, đó chính là nhanh, nhanh hơn nữa.
Trên đường phố, chỉ thấy một bóng trắng chạy nhanh không gì sánh được, tốc độ vô cùng kinh người, làm kẻ khác phải sợ hãi than thở không thôi. Lúc này, thân thể Hạ Ngôn phóng đi trong không khí hầu như đạt tới độ phát ra tiếng ma sát bén nhọn.
Phải biết rằng, chỉ có vài cường giả cấp Linh Tông mới có thể trong lúc chạy nhanh, vượt qua tốc độ âm thanh. Khi đó mới sinh ra những tiếng âm bạo bén nhọn. Mà hiện tại, tốc độ của Hạ Ngôn cũng hầu như sẽ sinh ra âm bạo.
Dưới tình huống chạy vội với tốc độ cao, linh lực trong cơ thể Hạ Ngôn, vẫn đang không ngừng bành trướng. Thậm chí Hạ Ngôn còn sinh ra một loại ảo giác, thân thể của mình giống như khí cầu đang bành trướng mạnh mẽ.
Kỳ thực, hiện tại kinh mạch thân thể của Hạ Ngôn so với bình thường còn thô to hơn gấp đôi, bắp thịt lại vẫn rất bình thường, kinh mạch biểu hiện thành màu xanh trong huyết nhục. Địa phương bình thường tương đối thô to ví dụ như trên mu bàn tay, kinh mạch trên cổ, lúc này giống như đầu ngón tay, nếu là nhìn kỹ thực sự rất đáng sợ.
Hơn nữa, trong lúc kinh mạch toàn thân phồng to, vẫn truyền ra từng đợt âm thanh giống như tiếng nước suối chảy. Thậm chí ngay cả xương cốt, đều giống như rang đậu vậy, không ngừng vang lên tiếng lách cách.
Đương nhiên, trong trạng thái chạy vội điên cuồng, âm thanh này trở nên phi thường bé nhỏ.
Ngoài thành nam, trong một cánh đồng bát ngát!
Thời gian không tới một nén hương, Hạ Ngôn đã từ Học Viện Tử Diệp chạy tới bên ngoài cửa phía nam thành Tử Diệp.
Trên cánh đồng bát ngát mênh mông vô biên vô hạn, Hạ Ngôn đột nhiên đột nhiên dừng thân thể đang chạy cực nhanh lại, Thần Hi Kiếm ngâm dài một tiếng, từ trong vỏ kiếm màu đen rút ra, một đạo kiếm quang lạnh lẽo chớp động, kiếm khí liền từ kiếm phong hiện ra.
Kiếm khí tuy rằng dùng mắt thường không thể nhìn thấy, thế nhưng lúc này kiếm khí mà Hạ Ngôn chém ra, lại dán sát mặt đất bay về phía trước. Tầng đất đá cứng rắn trên cùng đều bị lật lên trong nháy mắt.
Nếu như lúc này có một người nào đó nhìn thấy một màn này, sợ là ngay cả tròng mắt cũng có thể lồi ra ngoài. Đất đá bị lật lên kia mang theo tiếng ầm ầm nặng nền, nổ tung bắn về bốn phía.
Vù vù…
Hai tròng mắt của Hạ Ngôn đỏ đậm, khuôn mặt nguyên bản rất anh tuấn lúc này cũng có một chút dữ tợn âm trầm, quang mang trong ánh mắt lóe ra càng làm người khác hoảng sợ.
Đột nhiên, Hạ Ngôn huýt sáo dài một tiếng, trong đầu liên tục diễn luyện chiêu thức Linh La Kiếm, làm cho thân thể Hạ Ngôn cũng theo đó mà diễn luyện.
Mỗi một kiếm, đều giống như lôi đình vạn quân. Thân ảnh Hạ Ngôn, trong ánh mặt trời trước ngọ không ngừng chớp động, mỗi một kiếm, đều nhanh đến nỗi mắt thường không thể nào nhìn thấy được.
Mỗi một kiếm đâm ra, đều mang theo một cỗ kiếm khí sắc bén vô cùng. Linh lực trong cơ thể cũng không ngừng tràn tới.
- Thoải mái!
Hạ Ngôn chỉ cảm thấy toàn thân tê dại thoải mái. Hình như đã nghẹn hồi lâu, rốt cuộc cũng đã tìm được chỗ hổng triệt để phát tiết ra ngoài. Nước sông càng tụ nhiều hơn, đột nhiên gặp phải đê vỡ, sẽ không hề cố kỵ, càng điên cuồng tuôn trào mãnh liệt.
Linh La Kiếm từ ba thức ban đầu, diễn biến cho tới bây giờ trở thành mười tám thức. Mỗi một thức đều phi thường tinh tế, đang không ngừng dung hợp vào các loại bí điển, Linh La Kiếm cũng càng dần càng trở nên hoàn mỹ.
Mười tám thức thi triển ra toàn bộ, Hạ Ngôn không hề dừng lại, mà vẫn tiếp tục bắt đầu diễn luyện tại từ thức đầu tiên.
Mỗi một lần diễn luyện, Hạ Ngôn đều cảm giác được bản thân lĩnh ngộ một ít gì đó mới mẻ. Tuy rằng không thể nào nói rõ, thế nhưng loại cảm giác này lại vô cùng rõ ràng trong đầu Hạ Ngôn.
Một lần, hai lần, ba lần.
Mặt trời dần dần lên tới đỉnh đầu, sau đó lại ngả về tây.
Hạ Ngôn diễn luyện Linh La Kiếm, vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại.
Mỗi một lần diễn luyện đều làm cho cơ thể Hạ Ngôn thoải mái không gì sánh được. Cảm giác bành trướng trong đầu, rốt cuộc cũng bắt đầu giảm xuống, bất quá Tử Vân Linh Hải lúc này đã sinh ra sự biến hóa rất nhỏ.
Đám mây mù màu tím nguyên bản đã dày đặc đến mức gần giống như thực chất, lúc này càng dần dần hướng về phía trung tâm, chậm rãi ngưng tụ.
Ầm ầm…
Khi trời chuyển sang sẩm tối, hai mắt của Hạ Ngôn rốt cuộc cũng từ từ khôi phục tỉnh táo, mà Thần Hi Kiếm trong tay của hắn cũng dần dần trở nên chậm hơn.
Kiếm ảnh khắp bầu trời, cũng dần dần biến mất.
Từ lúc bắt đầu mắt thường không thể nhìn ra được, sau đó là người tu luyện cũng có thể nhìn rõ, một thời gian sau động tác huy vũ kiếm của Hạ Ngôn ngay cả người thường cũng có thể nhìn thấy rõ. Cuối cùng, dĩ nhiên càng dần càng chậm, chậm đến nỗi người thường múa kiếm còn nhanh hơn so với Hạ Ngôn.
Hiện tại, động tác của Hạ Ngôn càng ngày càng chậm rãi khiến người ta nóng nảy, mỗi một kiếm đâm ra, mềm mại yếu đuối giống như trẻ con ba tuổi cầm thanh kiếm gỗ chậm rãi múa may.
Thế nhưng, trên mặt Hạ Ngôn lại dần dần hiện lên vẻ vui mừng nồng đậm.
U u…
Trên thân Thần Hi Kiếm, không ngừng rung động, loại rung động này có biên độ phi thường nhỏ, căn bản mắt thường không thể phân biệt được. Bất quá, tần suất rung động lại nhanh đến kinh người. Thậm chí, sự rung động với biên độ nhỏ như vậy cũng có thể vang lên tiếng u u..
- Linh La Kiếm của ta, hiện tại đã có uy lực của bí điển Thiên cấp rồi!
Thần Hi Kiếm trong tay Hạ Ngôn vẫn không hề dừng lại, trong đầu hiện lên một ý niệm như vậy.
Nguyên bản, lúc Hạ Ngôn cho rằng Linh La Kiếm cần dung hợp với bí điển Thiên cấp, mới có thể thăng cấp trở thành bí điển Thiên cấp, đạt tới uy lực của bí điển Thiên cấp chân chính. Thế nhưng, bởi vì Linh La Kiếm đã dung nhập rất nhiều bí điển bất nhập lưu và bí điển Nhân cấp, cho nên Linh La Kiếm dĩ nhiên có thể trước khi dung hợp bí điển Thiên cấp đã trở thành bí điển Thiên cấp chân chính.
Điều này làm cho Hạ Ngôn cũng có chút ngoài dự liệu.
Trong tầng hai Kinh Các, Hạ Ngôn xem xét quyển bí điển Nhân cấp cuối cùng, Linh La Kiếm rốt cuộc đã tới mức cực hạn, sau đó bỗng nhiên bạo phát.
- Uy lực của bí điển Thiên cấp, quả nhiên là mạnh hơn bí điển Nhân cấp rất nhiều.
Trong mắt Hạ Ngôn sáng ngời, Thần Hi Kiếm hình thành nên những đường vòng cung xảo diệu, từ bên trái thân thể Hạ Ngôn, đâm sang bên phải.
Dựa vào uy lực hiện tại của Linh La Kiếm, thực lực của Hạ Ngôn đã có thể đánh ra uy lực võ kỹ hơn ba nghìn độ rồi.
Coi như là so với Đại Linh Sư sơ kỳ cũng không kém hơn bao nhiêu, cộng thêm Ảo Ảnh Thân Pháp quỷ dị khó lường. Đại Linh Sư bình thường đều khó có thể trở thành đối thủ của Hạ Ngôn. Hơn nữa, bản thân Linh La Kiếm cũng tinh diệu dị thường.
Bí điển bình thường, coi như là bí điển Nhân cấp, cũng có bốn năm mươi thức, thậm chí là bảy tám mươi thức. Thế nhưng, Linh La Kiếm hiện tại đề thăng với bí điển Thiên cấp lại chỉ có vẻn vẹn 18 thức.
Mười tám thức võ kỹ đã trở thành bí điển Thiên cấp. Có thể nghĩ được mỗi một thức Linh La Kiếm có bao nhiêu tinh diệu.
Rốt cuộc, sau khi Hạ Ngôn trải qua hơn sáu canh giờ liên tục diễn luyện, Thần Hi Kiếm trong tay cũng thu hồi lại.
Vừa mới thu hồi Thần Hi Kiếm, Hạ Ngôn bỗng nhiên tụ tập linh lực toàn thân, quán nhập vào trong thân Thần Hi Kiếm. Một đạo kiếm khí vô cùng sắc bén liền từ mũi của Thần Hi Kiếm phóng ra ngoài.
Mang theo tiếng vang thật lớn, kiếm khí gào thét đâm thẳng lên bầu trời.
- Hiện tại thực muốn tìm một đối thủ nào đó thử nghiệm uy lực của Linh La Kiếm.
Hạ Ngôn nhìn kiếm khí gào thét xông lên trời, thở ra một hơi, thầm nghĩ trong lòng.
Đột nhiên, Hạ Ngôn cảm giác được Tử Vân Linh Hải của mình hơi chấn động. Hạ Ngôn vốn chìm đắm trong kiếm kỹ, thực ra đã quên hẳn Tử Vân Linh Hải. Trong lúc Hạ Ngôn mới diễn luyện kiếm kỹ vừa rồi, Tử Vân Linh Hải vẫn không ngừng xảy ra biến hóa.
Cho tới tận lúc này, mới bỗng nhiên giật mình. Hạ Ngôn đột nhiên cảnh giác. Vội vã ngồi xuống cẩn thận quan sát những biến hóa vi diệu của Tử Vân Linh Hải.
- Hử?
Hạ Ngôn thấy Tử Vân Linh Hải lúc này, lại nhịn không được thầm thất kinh.
Bởi vì, Tử Vân trong Linh Hải, hiện tại đã không thể gọi là “vân” nữa rồi, xác thực mà nói, hẳn là một viên ngọc màu tím.
Không sai, chính là một viên ngọc cùng với hình dáng lớn nhỏ của Tụ Linh Huyệt rất giống nhau.
Đôi mày của Hạ Ngôn hơi nhíu lại, Tụ Linh huyệt tại bụng là màu trắng bạc, mà viên ngọc trong Linh Hải lại có màu tím. Bất quá, từ hình dáng bên ngoài, hai thứ giống nhau như đúc.
- Lẽ nào, khi Tử Vân Linh Hải phát triển lớn mạnh tới một giai đoạn nhất định sẽ biến thành một viên ngọc giống như vậy?
Cặp mắt Hạ Ngôn lóe lên liên tiếp, nghi ngờ trong lòng. Trước đây hắn chưa từng có kinh nghiệm giống như vậy. Lão đầu Thánh Hoàng cũng chưa giảng giải cho Hạ Ngôn về chuyện Tử Vân sẽ biến hóa như thế nào.
Ba!
Hạ Ngôn đang trong lúc trầm tư nhíu mày, Tử Châu (viên ngọc màu tím) trong Linh Hải lại khẽ chấn động một hồi.
Sau đó, toàn bộ lỗ chân lông của Hạ Ngôn, từng tia linh lực trong thiên địa dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Hạ Ngôn. Tụ Linh Huyệt, cũng nhanh chóng xoay tròn. Tốc độ cực nhanh, làm cho Hạ Ngôn không nhịn được líu cả lưỡi.
Theo tâm pháp Linh La của Hạ Ngôn, liền tự động vận chuyển. Những luồng linh lực vừa mới dung nhâp vào cơ thể này nhanh chóng bị Tụ Linh huyệt luyện hóa, sau đó lại vận chuyển tới một trăm linh tám đường kinh mạch.
Linh lực sẵn có của Hạ Ngôn cũng đang nhanh chóng tăng thêm. Tử Châu trong Linh Hải, cùng với Tử Linh huyệt tương liên chặt chẽ.
- Lần trước ta hấp thu rất nhiều linh lực, là thời điểm Tử Vân vừa mới hình thành, cũng chính là ta thành công bước vào cảnh giới Linh Sư trung kỳ. Hiện tại, Tử Vân biến thành một viên Tử Châu, ta lại có thể một lần nữa hấp thu rất nhiều linh lực.
Tâm niệm của Hạ Ngôn thay đổi rất nhanh, lúc này cũng không còn thời gian suy nghĩ quá nhiều.
Tâm thần vừa thu lại, Hạ Ngôn tập trung toàn bộ tinh thần, toàn lực vận chuyển tâm pháp Linh La, phối hợp với Tụ Linh huyệt, luyện hóa tất cả linh lực hấp thu được.
Linh lực trong cơ thể tăng lên rất nhiều, hiển nhiên là chuyện tốt, Hạ Ngôn cùng hy vọng bản thân có thể hấp thu càng nhiều linh lực hơn.
Trong bóng đêm, xung quanh thân thể Hạ Ngôn, một tầng quang mang màu trắng bạch vô cùng chói mắt. Tầng quang mang này theo làn giá mạnh mẽ thổi, không hề sinh ra biến hóa.
Thỉnh thoảng còn có một mảnh quang mang màu trắng hơi động, mặt ngoài trơn nhắn giống như hình cầu, bất quá rất nhanh lại khôi phục như hình dạng trước đó.
Trong cánh đồng bát ngát này, không có vết chân, tự nhiên cũng không có người nào nhìn thấy một màn như vậy.
…
- Hứa lão, ngươi nói Hạ Ngôn điên rồi?
Trong phòng Viện trưởng, Viện trưởng Liễu Vân vừa mới nghe được lời Hứa lão nói, thoáng cái từ trên ghế đứng bật dậy, vẻ mặt ngưng trọng hỏi.
- Đúng vậy, Viện trưởng. Đứa nhỏ Hạ Ngôn cũng không biết tại sao lại như vậy, đột nhiên từ tầng thứ hai Kinh Các lao xuống. Lúc đó ta nhìn thấy hai mắt của hắn đỏ đậm, còn đang suy nghĩ có nên ngăn lại hay không, thế nhưng thoáng cái hắn đã lao ra không thấy bóng dáng rồi. Tốc độ của đứa nhỏ này thực sự quá nhanh.
Hứa lão thở dài một tiếng, nói.
- Tại sao lại như vậy?
Liễu Vân chau mày, bỗng nhiên hô ra bên ngoài.
- Lý Nguyên Xuân.
Vèo!
Lý Nguyên Xuyên nguyên bản ở ngoài, nghe được tiếng gọi của Viện trưởng, lắc mình một cái liền chạy tới.
- Chúng ta tới nhà của Hạ Ngôn xem thế nào, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Liễu Vân nói, mơ hồ lộ ra một tia lo lắng.
Nếu như Hạ Ngôn thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì chuyện lớn rồi. Ngày giao lưu giữa các học viện chỉ còn hơn nửa tháng nữa sẽ diễn ra.
Lý Nguyên Xuân mới vừa rồi ở ngoài cửa phòng Viện trưởng, nghe được lời nói của Hứa lão nói với Viện trưởng, trong lòng hắn càng thêm lo lắng.
Hắn có phần không tin Hạ Ngôn lại nổi điên, tuy nhiên chẳng lẽ Hứa lão lại nói lung tung hay sao?
"Nhưng, rốt cuộc Hạ Ngôn xảy ra chuyện gì? Hay là bị kích thích gì chăng?" Lý Nguyên Xuân theo Viện trưởng và Hứa lão ra khỏi phòng Viện trưởng.
Ở bên ngoài phòng Viện trưởng, Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết cũng đang chờ ờ đó. Hai người bọn họ cùng muốn đi theo xem rốt cuộc Hạ Ngôn đã xảy ra vấn đề gì.
- Viện trưởng! Ta còn phải trông coi Kinh Các, sẽ không đi theo ngài. Đứa nhỏ Hạ Ngôn kia, hẳn là không có việc gì.
Hứa lão dừng chân lại, nói với Viện trưởng Liễu Vân.
Liễu Vân gật gật đầu.
- Viện trưởng! Chúng ta cùng đi tìm Hạ Ngôn. Vương Thiên Hà cung kính nói.
- Các con sao?
Liễu Vân đưa mắt nhìn lại, lập tức gật gật đầu:
- Được! Các con cũng cùng đi đi.
Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết có thể cùng Hạ Ngôn quan hệ hòa thuận tốt đẹp, cũng là điều mong muốn của Liễu Vân. Học viên tham gia Hội Giao Lưu Học Viện nếu như có thể đoàn kết chặt chẽ với nhau, tự nhiên có thể phát huy ra thực lực càng mạnh.
Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết đồng thời gật đấu ứng tiếng trả lời.
Do Lý Nguyên Xuân dẫn đường, một hàng bốn người rời Học Viện Tử Diệp, đi về hướng nhà của Hạ Ngôn.
Khi bốn người bọn họ đến chỗ ở của Hạ Ngôn, thời gian còn chưa tới chính ngọ. Tiểu Thanh đang ở trong sân nhà chải lông cho Thổ cẩu. Xem ra Thổ cẩu đang nằm lười biếng hưởng thụ. Bàn tay mịn màng nhỏ nhắn của Tiểu Thanh đang nhẹ nhàng vuốt ve trên người nó, Thổ Cẩu không kìm nổi ngay cả mí mắt đều khép lại.
Đột nhiên, lỗ tai của Thổ cẩu dựng thẳng lên, thân thể đứng bật dậy. Tiểu Thanh vừa thấy phản ứng của Thổ cẩu, cũng không khỏi nhìn về phía cổng tiểu viện.
Mấy ngày trước đây, có hai tên tiểu tặc xâm nhập trong viện. Thổ cẩu liền có biểu hiện như vậy. Hai tên trộm kia cũng canh me ngôi nhà này nhiều ngày, thấy ban ngày chỉ có một nữ nhân Tiểu Thanh cùng một con chó giữ nhà, liền nổi lên ác ý.
Một thiếu nữ yếu đuối, một con chó ta thoạt nhìn cùng không to lớn khỏe mạnh lắm, vậy còn không dễ như trở bàn tay sao?
Khi hai tên trộm hiện ra tại cửa viện, Thổ cẩu liền cảnh giác lên, cặp mắt xanh sâu kín chớp lóe phát ra ánh mắt khiến cho người ta sợ hãi. Lúc ấy Tiểu Thanh còn không biết chuyện gì xảy ra, tuy nhiên sau lại Thổ cẩu liên tục cắn vào mông hai tên tiểu tặc đột nhập kia Tiểu Thanh mới hiểu ra. Hai tên tiểu tặc kia chưa bao giờ gặp qua chó hung hãn như Thổ Cẩu vậy, sợ tới mức tè ra quần, kêu cha gọi mẹ, bỏ chạy ngay cả giầy trên chân đều rơi mất.
Hiện tại, ánh mắt Thổ cẩu lại nhìn về phía cửa viện, hiển nhiên lại có người đang đi vào sân tới đây.
- Thanh... Tiểu Thanh!
Tiểu Thanh cùng Thổ cẩu mới vừa đứng dậy, từ bên ngoài liền truyền vào tiếng kêu ồm ồm.
Tiểu Thanh chau đôi mày liễu, trong lòng nghi hoặc: "Không phải tiếng của Hạ Ngôn ca, đó là..."
Đột nhiên lông mi giãn ra, Tiểu Thanh chợt nhớ tới, người phát ra giọng nói đó chính là Lý Đại ca Lý Nguyên Xuân. Tiểu Thanh nhớ tới Lý Nguyên Xuân, chân liền bước nhanh ra cửa viện, hai bàn tay mảnh mai vội mở chốt cửa, mở cửa viện ra.
Thổ Cẩu đi theo phía sau Tiểu Thanh.
- Tiểu Thanh! Có đây rồi! Hạ Ngôn đã quay về chưa?
Lý Nguyên Xuân vừa thấy Tiểu Thanh duyên dáng yêu kiều, liền hỏi ngay.
Tiểu Thanh thấy Lý Nguyên Xuân dẫn theo ba người lạ. Lại thấy hỏi với giọng lo lắng như vậy, không khỏi cũng thấp thỏm lo âu:
- Không có! Sáng nay trước khi đi, Hạ Ngôn ca nói là đi học viện, ngay cả điểm tâm còn không ăn nữa, Hạ Ngôn ca rời học viện rồi sao?
- Đúng vậy! Không biết Hạ Ngôn đã chạv đi đâu. Hắn không trở về, có thể đi chỗ nào đây?
Lý Nguyên Xuân trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Tiểu Thanh, lại chuyển hướng nhìn Viện trưởng Liễu Vân.
- Tiểu Thanh cô nương! Hạ Ngôn thường thường hay đi tới chỗ nào? Chúng ta tìm hắn, có chuyện quan trọng! Ta là Liễu Vân Viện trưởng của Học Viện Tử Diệp, cũng là sư phụ của Hạ Ngôn.
Liễu Vân ôn hòa nói vói Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh tuy rằng không biết Viện trưởng Học Viện Tử Diệp rốt cuộc là nhân vật gì, tuy nhiên nàng vừa nghe nói là sư phụ của Hạ Ngôn, vội vàng cung kính nhún mình thi lễ.
Lúc này tuy rằng Tiểu Thanh cùng hơi nghi hoặc khó hiểu. Tuy nhiên nàng còn không có lo lắng lắm.
Tiểu Thanh lắc đầu cung kính nói:
- Hạ Ngôn ca ngày thường buổi sáng đi học viện, buổi tối trở về cũng không đi chỗ nào khác.
Liễu Vân trầm ngâm.
- Sư phụ, Lý Đại ca! Có lẽ Hạ Ngôn đi ra ngoài thành rồi. Có đôi khi Hạ Ngôn ca phải tu luyện võ kỹ, ở trong sân không thuận tiện thi triển, phải đi ra ngoài thành!
Ánh mắt Tiểu Thanh chợt lóe sáng nói.
Nàng nhớ tới một lần, Hạ Ngôn đã đi ra ngoài thành tu luyện mấy ngày mới trở về, cho nên lúc này nói như thế.
- Ngoài thành?
Đám người Lý Nguyên Xuân đều phát ra tiếng ồ kinh ngạc.
- Ngoài thành rộng lớn như vậy, biết đi đâu tìm... khó nha! Liễu Vân ngập ngừng nói.
- Cô là muội muội của Hạ Ngôn?
Mễ Tuyết vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Tiểu Thanh, lên tiếng hỏi.
Giọng nói của nàng lãnh đạm, nếu là lẩn đầu tiên tiếp xúc, vừa nghe giọng nói của nàng khẳng định sẽ không thoải mái.
Tuy nhiên Tiểu Thanh thấy nàng cùng đi vói sư phụ của Hạ Ngôn ca tới đây, cho nên cùng không có lộ ra vẻ không vui trả lời:
- Ta là Tiểu Thanh tỳ nữ của Hạ Ngôn ca!
- Tỳ nữ?
Vương Thiên Hà sửng sốt, cười nói:
- Hạ Ngôn thật sự là tốt phúc! Tỳ nữ đều xinh đẹp như vậy.
Vương Thiên Hà nhìn Tiểu Thanh, lộ ra ánh mắt hâm mộ, lắc đầu nói.
- Hạ Ngôn xem Tiểu Thanh là thân muội muội. Lý Nguyên Xuân quay lại nói.
Vương Thiên Hà vội ngậm miệng, tuy nhiên trong lòng lại nghĩ thầm:
"Muội muội? Gạt ai chứ? Còn không phải là Tiểu tình nhân! Hừ! Nhìn không ra Hạ Ngôn thường ngày bề ngoài văn nhã, vậy mà cũng ẩn giấu kiều nữ trong nhà."
Mễ Tuyết ở một bên, lại liếc mắt nhìn Tiểu Thanh một cái. Trong lòng không kìm nổi tự so mình cùng Tiểu Thanh, trong đôi mắt đẹp của nàng ánh lên vẽ dao động kỳ dị, rồi sau đó xoay đầu nhìn về phía khác, khóe miệng cùng hơi hơi nhếch lên.
- Tiểu Thanh cô nương! Vậy chúng ta đi tìm Hạ Ngôn, sẽ không quấy rầy. Liễu Vân trầm ngâm một lát, cười nói với Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh gật gật đầu, Thổ cẩu bên người nàng, trừng cặp mắt xanh sâu kín nhìn.
"Hạ Ngôn ca không ở trong học viện, bọn họ lại vội vàng đi tìm Hạ Ngôn ca, có phải xảy ra chuyện gì hay không?" Tiểu Thanh nhìn bốn người rời đi, không kìm nổi lại có chút lo lắng, hướng Thổ cẩu hỏi.
-Ngao!
Thổ Cẩu liên tục lắc đầu, tỏ ý không biết.
Bốn người rời khỏi nhà Hạ Ngôn quay trở về học viện.
- Viện trưởng! Nếu Hạ Ngôn đi ra ngoài thành. Ngoài đó rộng lớn như vậy trong lúc nhất thời chúng ta khẳng định sẽ không tìm thấy.
Lý Nguyên Xuân nhíu mày nói.
- Đúng vậy! Việc này trước không cần để lộ ra ngoài. Các ngươi đều tự làm chuyện của mình đi. Ta đi ra ngoài thành tìm xem, hy vọng có thể gặp được Hạ Ngôn.
Liễu Vân thở dài một tiếng nói.
- Viện trưởng! Ngoài bốn cửa thành, địa phương rất rộng, một mình ngài làm thế nào tìm được Hạ Ngôn? Không bằng, chúng ta nhiều người chia ra đi tìm!
Lý Nguyên Xuân nhíu mày nói.
- Đúng vậy, Viện trưởng! Chúng ta cùng đi tìm đi. Vương Thiên Hà cũng nói.
- Hiện tại còn không cần! Chúng ta không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Có lẽ, ngày mai Hạ Ngôn sẽ tự mình trở về. Tốt hơn là không nên truyền chuyện này ra ngoài, bằng không trong học viện sẽ bàn tán xôn xao, cũng không tốt cho Hạ Ngôn.
Liễu Vân lắc đầu nói.
Nghe Liễu Vân nói như vậy, ba người Lý Nguyên Xuân cũng chỉ đành phải từ bỏ ý định, chỉ có thể hy vọng Hạ Ngôn không có việc gì.
- Kỳ Liên thúc thúc.
Ngoài cửa phía Đông thành Thành Tử Diệp, Trương Hồng Phi, Trương Hải Tuyền cùng với Trương Phong, ba người đã chờ gần một cái canh giờ, rốt cục thấy một chiếc xe ngựa màu đen đang chậm rãi chạy tới.
Tới cửa thành, một người từ trên xe ngựa bước xuống. Người này mặt vuông tai lớn, có hàm râu dài, thân mặc hoa phục màu vàng.
Trương Hồng Phi ba người vừa nhìn thấy người này, trên mặt lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, bước lên phía trước thi lễ, ân cần thăm hỏi.
Kỳ Liên này, là đại quản sự ngoại viện của Trương gia thành Kim Dương. Hết thảy công việc đối ngoại của Trương gia, gần như đều do lão phụ trách, là thúc thúc của lứa tuổi Trương Hồng Phi.
- Ba người các ngươi không ở học viện tu luyện cho tốt. Như thế nào có thời gian rảnh rỗi ra đón ta?
Trương Kỳ Liên tuy rằng vẻ mặt nghiêm túc, tuy nhiên trong giọng nói cũng không có trách cứ, ngược lại mang theo một tia vừa lòng.
- Kỳ Liên thúc thúc đến thành Tử Diệp làm việc, đương nhiên đám tiểu diệt phải ra khỏi thành đón tiếp rồi Kỳ Liên thúc thúc! Ngài lần này đến thành Tử Diệp, phải ở lại bao nhiêu ngày?
Trương Hồng Phi cười nói.
Trương Kỳ Liên vuốt vuốt chòm râu xanh, trầm ngâm một chút nói:
- Có thể sẽ ờ thành Tử Diệp ba bốn ngày đây!
- Kỳ Liên thúc thúc! Chúng ta đón gió tẩy trần cho ngài. Hà hà! Đã đặt trước tiệc rượu ở trong thành!
Trương Phong cúi mình cười nói. Trương Phong là con của tộc trưởng Trương gia. Cho dù là Kỳ Liên, cùng không thể quát tháo với Trương Phong.
Trương Kỳ Liên thấy Trương Phong như thế, không khỏi gật đầu nói:
- Ừ! Chúng ta vào thành rồi nói sau.
Bốn người theo cửa Đông thành mà vào, chậm rãi đi trên đường phố.
Dọc theo đường đi, Trương Hồng Phi báo cáo chuyện tu luyện cho Trương Kỳ Liên biết, đồng thời nói chính mình trên phương diện luyện đan đã có tiến bộ rất lớn. Tuy rằng còn chưa có luyện chế ra đan dược, tuy nhiên đối với việc sử dụng hồn lực đã có một chút tâm đắc.
Nghe Trương Hồng Phi nói, Trương Kỳ Liên không khỏi cười rất thoải mái.
- Ha ha! Xem ra Trương gia chúng ta, lập tức sẽ xuất hiện một Luyện Đan Sư rồi Hồng Phi! Hãy nỗ lực cho tốt, tương lai nhất định có thành tựu lơn!
Trương Kỳ Liên vừa gật đầu vừa nói.
Bỗng nhiên lại chuyển ánh mắt:
- Trương Phong! Tộc trưởng bảo ta nhắc nhở ngươi. Nhất định phải tu luyện cho tốt, sớm ngày thành tựu cảnh giới Linh Sư.
Trương Phong sa sầm sắc mặt xuống, đáp:
- Con biết rồi! Đa tạ Kỳ Liên thúc.
- Hải Tuyền! Con cũng vậy, phải tăng mạnh tốc độ tu luyện. Trong lớp trẻ Trương gia chúng ta chỉ có ba người các con là tiềm lực lớn nhất.
Trương Kỳ Liên nghiêm túc nói.
Trương Hồng Phi vội lên tiếng trả lời, nắm chặt nắm tay:
- Kỳ Liên thúc! Con sẽ cố gắng tu luyện.
- Ừ! Vậy thì tốt! Nếu các con ở trong học viện có chuyện gì khó xử, nhất định phải thông báo kịp thời cho gia tộc. Gia tộc tự nhiên sẽ toàn lực ủng hộ các ngươi.
Trương Kỳ Liên lại ngưng trọng nói một hơi. Ánh mắt cùng trở nên sắc bén hơn rất nhiều.
Ánh mắt Trương Phong chợt lóe sáng, trầm giọng nói:
- Kỳ Liên thúc! Ba huynh đệ chúng con ở Học Viện Tử Diệp, bị người ta làm nhục.
- Ôi! Cũng vi thực lực chúng con không đủ. Trương Phong nói xong còn cảm thán than một câu.
- Cái gì?
Trương Kỳ Liên chấn động thân mình. Ánh mắt đột nhiên trợn tròn:
- Bị người nào làm nhục? Là ai? Thân phận đối phương là gì?
- Dám làm nhục người của Trương gia chúng ta ư? Trương Kỳ Liên phẫn nộ nói:
- Hồng Phi! Con hiện tại cũng là Linh Sư hậu kỳ, chẳng lẽ với thực lực của con, cũng không đối phó được đối phương sao?
"Nếu như thế, thực lực của đổi phương cũng quá mạnh. Người như vậy, tất nhiên có chỗ dựa sau lưng nhất định nào đó." Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Kỳ Liên liền nghĩ tới nhiều khả năng về việc này.
- Kỳ Liên thúc! Là con bất tài! Tên tiểu tử kia rất biến thái! Hắn vừa mới bước vào Học Viện Tử Diệp thời gian ngắn không đến hai tháng, thực lực liền đạt tới Linh Sư hậu kỳ, còn là đệ tử của Viện trưởng. Chúng con...
Trương Hồng Phi chớp chớp mắt, lắc lắc đầu cắn răng, tiếp theo trầm giọng nói:
- Thực nhiều cố kỵ mà!