- Tiểu tử Tịch Thu Thủy khốn nạn! Thuê một đám lưu manh thất nghiệp hủy hoại thanh danh phường thị Hạ gia chúng ta. Tạo thành ảnh hưởng rất xấu cho chúng ta, trực tiếp mất đi rất nhiều khách hàng, tổn thất rất lớn. Tộc trưởng! nếu mai tên tiểu tử khốn nạn đó còn dám tới quấy rối ta liền tự mình ra tay đánh văng hắn.
Hạ Lai từ ghế đứng lên, nổi giận đùng đùng nói.
Hạ Phi Long lắc đầu, cười cười nói:
- Đại trưởng lão! Ngài ra tay dường như không thích hợp. Tịch Thu Thủy kia chẳng qua chỉ là một tiểu bối mà thôi, nếu chuyện ngài đánh một tiểu bối truyền ra ngoài, như vậy khẳng định có người muốn nói ‘đường đường trưởng lão Hạ gia chúng ta không để ý thân phận tôn sư khi dễ một vãn bối’ rồi.”
Hạ Lai nghe vậy vẻ mặt cứng đờ, ánh mắt chớp lóe:
- Không sai. Ta ra tay quả thật không thích hợp, vậy...
- Trưởng tuần tra hiện tại ở phường thị khu Bắc Hạ gia ta là Hạ Ngôn, để cho Hạ Ngôn đi xử lý. Ngày mai ta kêu Tử Hân và Hạ Ngôn cùng đi Phường thị Bắc! Tử Hân...
Hạ Phi Long nói xong, lại quay ra ngoài cửa gọi Hạ Tử Hân.
Hạ Tử Hân đang ở trong phòng của mình nghĩ lại mọi chuyện xảy ra ở kinh các ngày hôm nay. Cảnh tượng Hạ Ngôn thi triển “Thiên Cương Phích Lịch Chưởng” luôn quanh quẩn trong đầu nàng không tan. Nghe thấy tiếng phụ thân gọi lớn, Hạ Tử Hân vội lên tiếng ra cửa nhanh chóng bước đến phòng khách.
- Tộc trưởng! vậy...
Hạ Cách Tang biến sắc, ấp úng nói.
- Làm sao vậy?
Hạ Phi Long cười hỏi.
Hạ Cách Tang hơi trầm xuống, ôm quyền nói:
- Hạ Ngôn là một thanh niên đầy triển vọng, thực lực không tầm thường. Nếu là hắn đối phó với Tịch Thu Thủy kia tự nhiên không thành vấn đề. Nhưng là bên người Tịch Thu Thủy có một cao thủ Tịch gia, Hạ Ngôn dù sao cũng còn quá trẻ, ta sợ Hạ Ngôn...
Đại trưởng lão Hạ Lai cũng nhướng mày, da mặt khẽ run, nhếch miệng:
- Đúng vậy! Hạ Ngôn tuy rằng là con cháu ưu tú nhất trong thế hệ trẻ tuổi nhưng dù sao nó còn quá trẻ. Ta sợ hắn không có kinh nghiệm, xử lý chuyện như vậy không tốt.
- Phụ thân. Người gọi con?
Hạ Tử Hân lúc này từ ngoài cửa tiến vào:
- Ra mắt Đại trưởng lão!
Hạ Phi Long cười nói:
- Con cháu Tịch gia Tịch Thu Thủy gây rối ở Phường thị Bắc của Hạ gia, Hạ Ngôn thân là Trưởng tuần tra, phải có trách nhiệm. Ta định ngày mai để Hạ Ngôn đi xử lý chuyện này, tuy nhiên, Đại trưởng lão lo lắng Hạ Ngôn không đủ năng lực.
Hạ Tử Hân nhìn phụ thân, trong lòng biết ý của phụ thân. Phụ thân muốn để Hạ Ngôn sớm một chút rèn luyện, cũng thuận tiện thử xem rốt cuộc năng lực Hạ Ngôn thế nào.
Hạ Tử Hân khẽ cười, lộ ra hàm răng trắng bóc:
- Phụ thân! Có một việc Đại trưởng lão có thể còn không biết đó. Nếu Đại trưởng lão biết chuyện này chỉ sợ cũng không quá lo lắng Hạ Ngôn không đối phó được Tịch Thu Thủy.
- Ồ? Chuyện gì?
Da mặt Hạ Lai run lên, nhếch mép hỏi.
Hạ Phi Long cũng có chút hứng thú nhìn con gái mình.
- Hôm nay ta cùng Hạ Ngôn đi vào trong kinh xem các loại bí điển võ kỹ. Không ngờ Hạ Ngôn trong lúc đắm chìm vào xem bí điển, bởi vì quá mức nhập thần nên diễn luyện một loại võ kỹ ngay tại chỗ, có thể nói là hoàn mỹ.
Hạ Tử Hân mím môi đỏ mọng chậm rãi nói.
Hạ Lai trong lòng cả kinh. Chỉ là xem bí điển mà có thể nhập thần tới mức kìm không được diễn luyện võ kỹ?
Vẻ mặt Hạ Phi Long cũng chấn động một chút, lại vừa lòng gật gật đầu, thầm nghĩ: “Hạ Ngôn này quả không phải là đứa trẻ bình thường”.
- Ha ha! Hắn diễn luyện nhất định là “Nhật Nguyệt Vô Song Kiếm” phải không?
Khí tức Hạ Lai biến đổi, mày dựng thẳng lên không thèm quan tâm, cười ha ha nói.
Ngày trước ở quảng trường Tinh Võ, Hạ Ngôn thi triển ra ba kiếm hoàn mỹ, đó là “Nhật Nguyệt Vô Song Kiếm” !
- “Nhật Nguyệt Vô Song Kiếm” có thể tu luyện đến loại trình độ đó, Hạ gia chúng ta thật đúng là không có người thứ hai.
Hạ Phi Long cũng cười khen ngợi nói.
Hạ Tử Hân giảo hoạt cười, cố ý đề cao giọng nói:
- Không, cũng không phải “Nhật Nguyệt Vô Song Kiếm”. Cũng không có chút quan hệ nào với “Nhật Nguyệt Vô Song Kiếm” !
Ba ngày Hạ Ngôn ở trong kinh diễn luyện chính là “Thiên Cương Phích Lịch Chưởng”, tự nhiên là không có liên quan gì đến kiếm.
Hạ Cách Tang đứng thẳng một biên, ánh mắt nhìn Hạ Tử Hân, trong lòng không thể bình tĩnh được, tuy nhiên hắn vẫn không nói chuyện. Hắn chẳng qua chỉ là Trưởng hộ vệ ở phường thị, trước mặt Tộc trưởng và Đại trưởng lão, hắn không cần phải nói quá nhiều, nhận mệnh lệnh cuối cùng là được.
- Hả? Chẳng lẽ Hạ Ngôn lại học một loại võ kỹ khác sao?
Trong lòng Hạ Phi Long cả kinh, không kìm được hai mắt tỏa sáng hỏi.
Hạ Lai cũng khinh thường cười cười, không nói gì mà thầm nghĩ trong lòng: “
- Đúng vậy. Hạ Ngôn diễn luyện chính là “Thiên Cương Phích Lịch Chưởng” !
Ánh mắt Hạ Tử Hân nhìn Hạ Lai, khẽ hé môi đào, nói từng từ một.
- Hừ, nguyên lai là... Cái gì? Hạ Tử Hân, ngươi nói hắn diễn luyện cái gì?
Khóe miệng Hạ Lai nhếch lên cười, sau đó thần sắc đại biến. Mới đầu lão còn không thèm quan tâm cố ý làm hạ thấp võ kỹ Hạ Ngôn diễn luyện. Nhưng khi lão phản ứng lại nghe Hạ Tử Hân nói bí tịch là “Thiên Cương Phích Lịch Chưởng”, thì lại không thể bình tĩnh được nữa!
“Thiên Cương Phích Lịch Chưởng” là bí tịch gì? Đó là bí tịch Nhân cấp, là bí tịch trong tất cả bí tịch của Hạ gia cần có yêu cầu cao nhất mới có thể tu luyện.
Hạ Phi Long cũng kinh hãi chấn động toàn thân.
- Là “Thiên Cương Phích Lịch Chưởng” !
Hạ Tử Hân lặp lại một lần, nhìn thẳng Đại trưởng lão Hạ Lai, trong lòng có chút buồn cười. Hạ Tử Hân biết Đại trưởng lão kỳ thật đến hiện tại vẫn đối với Hạ Ngôn còn có chút định kiến.
- Điều đó không có khả năng!
Hạ Lai phất mạnh tay, một lời phản bác.
Hạ Phi Long cũng lắc đầu, trừng mắt liếc Hạ Tử Hân một cái:
- Tử Hân. Không thể nói lung tung.” Thiên Cương Phích Lịch Chưởng” nào có dễ học như vậy?
- Con...
Hạ Tử Hân cũng không nói lung tung, tự nhiên là gấp gáp muốn giải thích.
Lúc này, một gã hộ vệ gia tộc từ bên ngoài tiến vào thông báo:
- Tộc trưởng! Hộ các đại nhân Hạ Nguyên muốn gặp ngài!
- Hộ các trưởng lão?
Hạ Phi Long sửng sốt, cười cười nói:
- Mời hộ các đại nhân vào!
- Dạ!
Hộ vệ kia lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài.
- Phụ thân! Hộ các đại nhân cũng tận mắt nhìn Hạ Ngôn diễn luyện “Thiên Cương Phích Lịch Chưởng” ! Lát nữa người hỏi hộ các đại nhân là biết con nói thật hay giả.
Hạ Tử Hân ánh mắt xoay chuyển nói.
Hạ Phi Long có chút do dự vuốt râu, thầm nghĩ: “Tử Hân hẳn là sẽ không nói linh tinh, chẳng lẽ Hạ Ngôn kia thật sự xem hiểu ‘Thiên Cương Phích Lịch Chưởng’, hơn nữa còn đánh ra mấy chưởng sao?”
- Hừ! Hạ Ngôn kia có thể diễn luyện “Thiên Cương Phích Lịch Chưởng”, điều này không có khả năng!
Hạ Lai hừ lạnh một tiếng, chớp chớp cặp mắt cá chết, hết sức khẳng định, vô cùng chắc chắn nói.
Lão tuyệt đối không tin. Hạ Lai cho rằng cho dù Hạ Tử Hân không cố ý nói dối thì cũng là nhìn sai rồi, nhìn chưởng pháp khác trở thành “Thiên Cương Phích Lịch Chưởng”.
- Ra mắt tộc trưởng!
Hạ Nguyên tiến vào trong phòng, thi lễ nói.
Hạ Nguyên chính là vị hộ các vốn có chút ý kiến với Hạ Ngôn, tuy nhiên sau khi thấy Hạ Ngôn có thể diễn luyện “Thiên Cương Phích Lịch Chưởng”, hiện tại đối với Hạ Ngôn lại vừa lòng tới mười hai phần mười.
- Ha ha! Hộ các trưởng lão sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta chơi như vậy?
Hạ Phi Long cười hỏi.
Hộ các là trưởng lão đời trước của gia tộc, tuy rằng hiện tại không giữ chức trưởng lão, nhưng là bối phận tôn kính, Hạ Phi Long cũng phải đứng dậy đón chào.
Hạ Nguyên ôm quyền, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua giãn ra, cười nói:
- Tộc trưởng! Ta tới đây là muốn báo cho tộc trưởng biết hôm nay ở trong kinh các đã xảy ra một chuyện. Chuyện này khiến lão già gần đất xa trời ta đây cũng kích động không thôi. Ha ha...