Trải qua thời gian một nén hương, đám người Hạ Ngôn nhìn thấy trước mắt một quảng trường khổng lồ.
Hạ Ngôn nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt có chút dại ra.
Những người khác, biểu tình phần lớn cũng là như vậy. Chỉ có Phương Bản ba năm trước tới đây một lần, sắc mặt có vẻ bình thường.
Một đám phương trận (trận hình hình vuông) màu đen sắp hàng chỉnh tề trước mắt mọi người.
Những phương trận màu đen này được xây dựng trên một quảng trường hình vuông thật lớn, chỉ riêng quảng trường này đều quy mô có thể so sánh với Trung Tâm Giao Lưu học viện thành Tử Nguyệt. Mà phương trận màu đen trên quảng trường này chừng có mấy chục cái, chỉ riêng phương trận xếp hàng đầu đã là mười.
Đúng vậy, chỉ có thể sử dụng từ phi thường khổng lồ để hình dung quản trường này.
Mà Tháp thí luyện màu đen nhìn không thấy đỉnh này, mọi người lúc này có thể nhìn rõ. Tháp thí luyện đứng ở vị trí trung tâm phương trận màu đen.
-Ầm!
Một tiếng nồ lớn, mơ hồ từ một phương trận gần mọi người truyền đến. tiếp theo Hạ Ngôn mơ hồ nghe thấy tiếng nồ ầm ầm liên tiếp, thậm chí còn có tiếng người gầm thét.
-Ầm!
- Chết tiệt!
Bóng người chợt lóe, một gã nam từ quần áo bị xé nát từ lối vào phương trận màu đen chạy ra, liên tục thở dốc vài hơi miệng hét lớn một tiếng. Tiếp theo, lại có một trưởng giả lớn tuổi từ lối vào phương trận rất nhanh đi ra.
So với nam tử trẻ tuổi thoát ra trước, lão già ra sau này vẻ mặt nhàn nhã rất nhiều.
- Lý Hạ. Ta nói rồi, cho dù kiên trì không được cũng phải giừ vững bình tĩnh. Người vừa rồi làm vậy rất nguy hiểm đó, biết không hả? Chẳng lẽ ngươi muốn nằm trên giường một tháng giống Tề Mạc sao?
Lão già quát lên với người trẻ tuổi.
Đám người Hạ Ngôn nhìn hai người này. Người từ trong phương trận màu đen lao ra, đều có chút nghi hoặc.
- Ồ?
Lão già kia ánh mắt đảo qua, cũng thấy đám người Lưu tuần thị.
- Ha ha. Lưu tuần thị. Trương tuần thị. Giản tuần thị, các vị đều tới?
Những người trẻ tuổi này là đến tham gia khảo hạch Thiên Cung lần này sao?
Lão già cười đi lên trước, chào hỏi. Ánh mắt nhìn về phía tám người tham gia khảo hạch.
- Đúng vậy. Hứa giảng sư.
Lưu tiên sinh đáp, mà Trương tuần thị và Giản tuần thị đều không nói gì.
- Hắc! Ba năm một lần khảo hạch người mới, chúng ta nên xem. Ta đi thông báo những người khác đều đi ra.
Nếp nhăn trên mặt Hứa giảng sư rung động, nhếch môi cười nói.
- Gặp qua Lưu tuần thị!
Tên Lý Hạ quần áo bị rách kia đi lên thi lễ với Lưu tiên sinh.
Lý Hạ này là người tiến vào Thiên Cung ba năm trước, cũng là phía học viện, do Lưu tiên sinh đề cử.
- Ừ, vừa rồi đang tu luyện hả? Dường như không quá thuận lợi, tiến hành đến Ma Quỷ Trận cấp mấy rồi?
Lưu tiên sinh mỉm cười hỏi Lý Hạ.
Người tu luyện trên Thiên Cung gặp phiền toái là một chuyện rất bình thường.
Trên mặt Lý Hạ hiện ra vẻ xấu hổ, hơi ửng đỏ tuy nhiên vẫn nói thật:
- Đệ tử mới tiến hành đến Ma Quỷ Trận cấp hai. Lưu tiên sinh, làm người thất vọng rồi.
Đột nhiên, sắc mặt Lý Hạ lại trắng bệch.
Vị Trương tuần thị kia trên mặt mang theo vẻ đắc ý. Giản tuần thị tuy rằng mặt không chút thay đổi nhưng trong mắt cũng hiện ra vẻ đắc ý. Hiển nhiên, người của Lưu tiên sinh bị thất bại, bọn họ chẳng khác nào xem náo nhiệt.
- Không sao, ngươi mới tu luyện trong Thiên Cung ba năm mà thôi. Có vài người đã tu luyện ở Thiên Cung vài chục năm, cũng chỉ mới tiến hành Ma Quỳ Trận cấp ba mà thôi.
Lưu tiên sinh khoát tay, không thèm để ý nói.
Tuy rằng Lưu tiên sinh nói vậy, Lý Hạ kia vẫn cảm thấy thật mất mặt, nhất là trước mặt Giản tuần thị cùng Trương tuần thị. Hắn cảm giác mình làm mất mặt Lưu tiên sinh, nhất là vừa rồi chật vật chạy từ trong phương trận ra bị những người này nhìn thấy.
Người tu luyện Thiên Cung đại khái chia làm ba phe. Mỗi một tuần thị đều có một phe của mình. Tuy nhiên, Trương tuần thị cùng Giản tuần thị tuy là hai phe nhưng quan hệ giữa bọn họ hòa thuận rất nhiều.
Mà phe Lưu tuần thị bởi vì là phái học viện cho nên có chút không hợp với hai phe kia.
Hạ Ngôn nhìn thấy Hứa giảng sư kia đi tới gần một khối đá hình vuông rất lớn, ở trên tảng đá ấn nhẹ một cái.
- ông!
- ông!
- Ông!
Ba tiếng chuông vang lên, du dương truyền ra từ một nơi nào đó. Tiếng chuông này không bén nhọn mà rất ngân nga. Hạ Ngôn xác định tiếng chuông này có thể truyền ra rất xa, chỉ sợ toàn Thánh Sơn đều có thể nghe rõ.
Vèooo!!!
Vèo!!!
Tiếng chuông qua đi, tiếp theo từng bóng người từ vài chục phương trận màu đen này thoát ra. Tốc độ những người này đều cực nhanh. Hạ Ngôn nhìn xem kinh hãi vạn phần.
Có phương trận có một người, có phương trận hai người. Tuy nhiên, phương trận hai ngươi thoạt nhìn đều là một người tu luyện Thiên Cung và một giảng sư.
Người từ trong phương trận màu đen phi ra nhìn thấy ba vị tuần thị đều đến thi lễ. Có người thi lễ với Lưu tuần thị, có người thi lễ Trương tuần thị, có người thi lễ Giản tuần thị.
Tuổi những người này cũng khác nhau. Có người phi thường trẻ tuổi thoạt nhìn không quá ba mươi, cũng có người hơn trăm tuổi, lớn hơn cả Liễu Vân.
Một lát sau, phương trận không còn ai đi ra, ánh mắt Hạ Ngôn đảo qua tính sơ sơ, thầm nghĩ: “Nơi này tổng cộng 78 người”.
Nhìn những người này, trong lòng Hạ Ngôn cũng cực kỳ chấn động. Từng người cảnh giới giới đều sấp xỉ Linh Tông.
“Không đúng, vì sao không nhìn thấy Vương Vũ?” Hạ Ngôn đột nhiên nghĩ đến Vương Vũ tỷ đấu với mình trước đây không lâu.
Trong đám người này, không thấy bóng Vương Vũ.
Tuy nhiên lúc này Hạ Ngôn cũng không có cơ hội hỏi Lưu tiên sinh. Lưu tiên sinh đang nói chuyện cùng mấy vị giảng sư. Đám giảng sư này, thân phận kỳ thật cũng là người tu luyện Thiên Cung. Chỉ là thời gian bọn họ vào Thiên Cung đã rất lâu, hơn nữa thực lực đạt tới yêu cầu nhất định có thể tấn thăng thành giảng sư Thiên Cung, sau đó làm dẫn đường tu luyện cho người mới hoặc vào Thiên Cung không lâu.
Nhìn đám người như vậy. Hạ Ngôn cũng trở nên nhiệt huyết sôi trào.
“Ta nhất định phải vào Thiên Cung, ở trong này tu luyện!” Ánh mắt Hạ Ngôn kiên định, thầm hạ quyết tâm.
Đúng lúc này, Hạ Ngôn cảm ứng được phía sau lại có tiếng xé gió mỏng manh truyền đến.
Ánh mắt chuyển qua, Hạ Ngôn rất nhanh nghiên người nhìn về phía sau. Không ngờ nhìn thấy mấy chục điểm nhỏ đang tới gần rất nhanh, những điểm này đều phi hành mà tới.
Rất nhanh, những điểm đen nhỏ phóng đại trong tầm mắt đám người Hạ Ngôn, không ngừng phóng đại dần dần lộ ra tìm bóng người.
Lại qua thời gian vài chục hô hấp, những người này đều tới gần, xuyên qua loạn thạch trận tới trước mặt ba vị tuần thị.
- Ha ha. Trương tuần thị. Giàn tuần thị. Lưu tuần thị.
Một lão già đầu bạc râu trắng sau khi hạ xuống cười ha ha tiến lên chào hỏi ba vị tuần thị.
Ba vị tuần thị cũng đều cùng nhau ôm quyền nói:
- Xin chào Dạ lão!
- Hạ Ngôn!
Lúc này Vương Vũ mới tới, hắn vừa rồi cũng không tu luyện trong phương trận màu đen, mà tại nơi ở.
Nghe giọng nói Vương Vũ, ánh mắt Hạ Ngôn nhìn lại, lòng cũng vui vẻ.
Trong Thiên Cung này, người Hạ Ngôn quen thuộc cũng chỉ có mỗi Lưu tiên sinh. Hiện tại Lưu tiên Sinh lại không thể phân thân, trong lòng Hạ Ngôn có nhiều nghi hoặc trong lúc nhất thời khó được giải đáp.
Nhìn thấy Vương Vũ, Hạ Ngôn đương nhiên vui mừng, mày cũng giãn ra.
- Vị này là?
Ánh mắt Hạ Ngôn chớp lóe, đến gần Vương Vũ, thấp giọng hỏi.
Hạ Ngôn thấy ba vị tuần thị đều phi thường cung kính lão già kia, không khỏi tò mò trong lòng. Phải biết rằng cho dù đám giảng sư nhìn ba vị tuần thị cũng đều phi thường khách khí, ba vị tuần thị cũng chỉ tỏ vẻ bình thường ứng phó mà thôi. Nhưng đối với lão già này, ba vị tuần thị lại có vẻ cung kính.
- Đó là Dạ lão, trong Thiên Cung chúng ta, ông ấy là người có bối phận cao nhất.
Vương Vũ tự nhiên nói:
- Trước mắt trong đám người tu luyện Thiên Cung còn sống, Dạ lão có thời gian lâu nhất. Rất nhiều chuyện Thiên Cung đều là Dạ lão xử lý. Khảo hạch các ngươi cũng là Dạ lão cùng ba vị tuần thị phụ trách chủ trì.
Nghe Vương Vũ giải thích, Hạ Ngôn mới giật mình hiểu rõ.
Hắn không khỏi nhìn về phía Dạ lão, trong lòng thất kinh. Theo lời Vương Vũ, Dạ lão này chính là người tu luyện tiến vào tu luyện ở Thiên Cung sớm nhất. Đương nhiên chỉ là người còn sống, mà người đã chết và mất tích không tính.
- Không biết, Dạ lão này rốt cục bao nhiêu tuổi?
Hạ Ngôn không kìm nổi thở dốc hỏi.
Thiên Cung đã thành lặp 380 năm, là nơi tu luyện Thánh Hoàng đời trước tạo nên. Trước khi đám người Hạ Ngôn tới khảo hạch, tổng cộng từng có 312 người tu luyện, tuy nhiên hiện tại còn sống chỉ còn lại hơn 100 người. Đám người còn sống hiện nay đều tập trung nơi đây.
- Ta cũng không biết. Tuy nhiên nghe một số người từng bàn luận, bọn họ nói Dạ lão sớm vượt qua 200 tuổi, thực lực sâu không lường được.
Vương Vũ không kìm nổi hít vào một hơi nói.
Tuy rằng hắn ở Thiên Cung sáu năm, tuy nhiên nói đến Dạ lão vẫn có chút cảm thán.
- À. đúng rồi! Kia là thứ gì vậy?
Hạ Ngôn gặt gật đầu, lại chuyển mắt về phía tảng đá hình vuông mà Hứa giảng sư vừa chạm vào.
-Hả?
Vương Vũ đưa mắt nhìn, thấy Hạ Ngôn chỉ tảng đá kia, không khỏi cười cười:
- Đó là đá khống chế, phía dưới là một phòng cơ quan khống chế. Ha ha, chúng ta trừ bỏ Ma Quỷ Trận và Tháp thí luyện, các cơ quan đều được khống chế bởi phòng khống chế. Chỉ có ba vị tuần thị và Dạ lão có thể thao tác phòng khống chế.
Vương Vũ dừng một chút, lại nói:
- Bình thường nếu có chuyện trọng yếu muốn tuyên bố, chúng ta có thể trực tiếp ấn chuông tập họp. Trên tảng đá khống chế kia có hai cái nút một cái là tiến vào phòng khống chế, một cái là chuông tập họp.
Hạ Ngôn gật đầu, hắn đã biết chuông tập họp này.
Vừa rồi, Hứa giàng sư ấn chuông tập họp mới truyền ra tiếng chuông.
- Đương nhiên, bình thường bất kỳ ai cũng không thể tùy tiện ấn chuông tâp họp. Nếu trái quy định sẽ bị xử phạt nghiêm khắc, thậm chí mấy năm không được tiến vào Tháp thí luyện.
- Đối với chúng ta mà nói không thể vào Tháp thí luyện mới là tra tấn lớn nhất.
Sắc mặt Vương Vũ biến đổi, lại nói tiếp.
Nghe Tháp thí luyện mấy lần, Hạ Ngôn không khỏi nhíu mày. Vừa rồi vị tuần thị kia nói Tháp thí luyện là giấc mộng lớn nhất của người tu luyện, mà hiện tại Vương Vũ này cũng nói tra tấn lớn nhất đối với bọn họ chính là không thể vào Tháp thí luyện. Vậy Tháp thí luyện rốt cục vì sao có ma lực như vậy?
Nghe ra, tiến vào Tháp thí luyện dường như còn phải thỏa mãn điều kiện gì.