- Hồng Phi ca, cứ như vậy quên đi sao?
Trương Phong hỏi.
- Quên đi?
Trương Hồng Phi lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn sang Trương Phong và Trương Hải Tuyền bên cạnh.
Trương Hải Tuyền vừa rồi bị trúng một chưởng, cũng không nhẹ, ít nhất phải tu dưỡng vài ngày mới có thể khỏi hẳn được.
Trương Hồng Phi bỗng nhiên lắc đầu.
- Vừa rồi đám người đứng chung với Hạ Ngôn, có một người tên là Vương Thiên Hà, một người tên là Mễ Tuyết. Trong những học viên đặc thù của Học Viện Tử Diệp, bọn họ đều có danh tiếng rất lớn.
- Hiện tại…
Trương Hồng Phi hít sâu một hơi.
- Bọn họ và Hạ Ngôn cùng đứng một chỗ!
Nói đến đây, Trương Hồng Phi nhịn không được xiết chặt nắm tay, hung quang trong mắt bắn ra.
Lúc đó khi Hạ Ngôn vượt qua được khảo hạch học viên đặc thù, Trương Hồng Phi và Hạ Ngôn đã từng tỷ đấu qua, mà Trương Hồng Phi lại không chiếm được bất cứ lợi thế nào. Trương Hồng Phi đã hiểu rõ, nếu như đơn đả độc đấu, không dùng đến âm mưu quỷ kế, hắn muốn đánh chết được Hạ Ngôn có thể nói rất khó.
Mà hiện tại, Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết cùng với Hạ Ngôn thoạt nhìn có quan hệ rất thân mật. Nếu như lúc đó hắn không đi, ngoại trừ càng thêm mất mặt, căn bản không thể nào xoay được thế cục. Bộ dáng lúc đó của Vương Thiên Hà, hiển nhiên là muốn đứng ra hỗ trợ Hạ Ngôn.
Đầu óc Trương Hồng Phi xoay chuyển rất nhanh, vì vậy hắn mới có thể quyết định lúc này rời khỏi.
- Ghê tởm, tên Hạ Ngôn này không trừ, chúng ta không thể thoải mái được.
Trương Phong tức giận tận trời.
- Đúng vậy, một ngày Hạ Ngôn không chết, chúng ta tại Học Viện Tử Diệp sẽ không thể ngẩng đầu được.
Sắc mặt Trương Hải Tuyền tái nhợt, lại dữ tợn đáng sợ.
- Mấy ngày tới Kỳ Liên thúc thúc sẽ tới Thành Tử Diệp.
Nghe được lời nói của hai người, Trương Hồng Phi đột nhiên nở nụ cười, trong miệng nói.
- Kỳ Liên thúc thúc?
Trương Phong và Trương Hải Tuyền nhịn không được kinh hô trầm thấp. Con mắt hai người lập tức mở lớn, sau đó đều không nhịn được lộ ra sắc mặt vui mừng.
- Không sai, ngày hôm qua ta đã nhận được thư tín của Kỳ Liên thúc thúc, đại khái khoảng bảy ngày sau, ông sẽ tới gặp chúng ta tại Thành Tử Diệp. Đến lúc đó, cho dù tên Hạ Ngôn đó có ba đầu sáu tay đi nữa, cũng phải chết không cần nghi ngờ.
Trương Hồng Phi đắc ý cười nói.
Trương Phong và Trương Hải Tuyền cũng vô cùng mừng rỡ.
- Hạ Ngôn ca, cảm ơn huynh vừa rồi đã ra tay trợ giúp.
Sau khi ba người Trương gia rời khỏi, mấy người Hạ Ngôn cũng tách khỏi đoàn người, hướng về phía cửa chính học viện bước đi.
Trên đường, Lưu Khải hướng về phía Hạ Ngôn nói.
Hạ Ngôn cười cười.
- Cảm tạ cái gì? Đám người Trương gia kia có thù với ta. Ha ha, ngược lại làm phiền đến ngươi rồi.
Hạ Ngôn đương nhiên biết vì sao đám người Trương gia lại khiêu khích Lưu Khải, nguyên nhân khẳng định phần lớn là vì chính bản thân mình. Đám người Trương gia đều biết rõ quan hệ giữa mình và Lưu Khải.
Lưu Khải ha ha cười, lập tức lên tiếng nói:
- Trương Hải Tuyền kia, thực lực cũng chỉ đến thế mà thôi, nếu như không phải tên Trương Hồng Phi âm thầm đánh lén ta, ta làm sao có thể bại bởi hắn?
- Tốc độ tu luyện của Trương Hồng Phi rất nhanh, hắn tại Học Viện Tử Diệp mới có chín năm, hiện tại đã đạt tới thực lực Linh Sư hậu kỳ rồi. Tiếp qua vài năm, rất có khả năng sẽ đột phá trở thành Đại Linh Sư.
Cặp mắt Vương Thiên Hà chợt lóe, đứng một bên ngắt lời nói.
Hạ Ngôn nghe vậy gật đầu.
- Mặc kệ thế nào đi nữa, sau này các ngươi ở trong học viện nên ẩn nhẫn một chút, tốt nhất không nên gây chuyện xung đột với người khác.
Hạ Ngôn trầm tư chốc lát rồi nói.
- Cái gì?
Con mắt Lưu Khải trợn tròn.
- Nhẫn? Khó mà làm được. Mấy tên hỗn đản đó, chờ thực lực của ta đủ mạnh, cần phải dạy dỗ bọn chúng thật tốt.
Lưu Khải lập tức lớn tiếng nói.
- Ngươi nên thành thật một chút.
Hạ Tử Hân đứng bên cạnh trợn trắng mắt liếc nhìn Lưu Khải.
Hạ Tử Hân đã mở miệng, Lưu Khải nhất thời ngượng ngùng cười, cái cổ đều ro rút lại.
Nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Hạ Ngôn cười cười. Xem ra hiện tại quan hệ giữa Lưu Khải và Hạ Tử Hân có chút tiến triển rồi. Đây cũng là chuyện tốt, Lưu Khải này mặc dù có chút bồng bột, thế nhưng tâm tính coi như không tồi.
- Ta nói nhẫn, không phải là chịu khi dễ mà không phản kháng. Nếu như bọn họ thực sự tìm tới cửa, vậy thì còn khách khí cái gì? Chỉ là các ngươi không nên chủ động đi trêu chọc bọn họ là được rồi.
Hạ Ngôn giải thích nói.
- Chu Lan Đức, vừa rồi ngươi tới cho ta biết rất đúng lúc a.
Hạ Ngôn cười cười, ánh mắt đảo sang Chu Lan Đức. Chu Lan Đức lập tức nói:
- Ta chỉ lo lắng cho Lưu Khải chịu thiệt, đối phương có tới hai Linh Sư, vì vậy…
- Ha ha, nếu như không có Chu Lan Đức thì ta sẽ thiệt thòi lớn rồi.
Lưu Khải cũng lớn tiếng.
- Hạ Ngôn, ăn cơm xong, tiếp tục đi vào cơ quan trận chứ?
Thân thể Vương Thiên Hà hơi dừng lại một chút rồi nói.
Hạ Ngôn gật đầu. Đã nhiều ngày nay một mực tu luyện trong cơ quan trận, Ảo Ảnh Thân Pháp của Hạ Ngôn đã có tiến bộ không nhỏ. Cơ quan trận, xác thực là một địa phương tu luyện rất tốt.
Bất quá, cơ quan trận trung cấp đối với Hạ Ngôn hiện tại mà nói, đã không còn bất cứ sức uy hiếp nào. Vì vậy, trong lòng Hạ Ngôn có suy nghĩ, rốt cuộc nên bắt đầu tiến vào cơ quan trận cao cấp xem thế nào?
Suy nghĩ này vừa hiện ra trong đầu, Hạ Ngôn liền quyết định, buổi chiều liền tiến vào cơ quan trận cao cấp thử xem.
“Nếu như không kiên trì được, quay ra cũng được”.
Con mắt Hạ Ngôn sáng ngời.
Đoàn người, cùng nhau đến tửu lâu gần học viện ăn uống, sau đó lại trở lại học viện.
Trước khi mọi người chia tay nhau, Hạ Tử Hân gọi Hạ Ngôn sang một bên.
Lúc này trên người Hạ Tử Hân, có tới năm mươi tờ kim phiếu giá trị một vạn kim tệ, những kim phiếu này là Lục gia phái người đưa tới. Liên tiếp nửa tháng liền cũng không nhìn thấy Hạ Ngôn đâu, vì vậy Hạ Tử Hân vẫn mang theo đống kim phiếu này trên người.
Về phần nơi ở của nàng, tự nhiên không dám để quá nhiều kim phiếu như vậy trong đó.
- Có chuyện gì vậy? Tử Hân?
Hạ Ngôn thấy Hạ Tử Hân gọi mình sang một bên, nhíu mày buồn bực nói.
Hạ Tử Hân đưa tay vào trong vạt áo trước ngực, sau đó lại rút ra ngoài. Năm mươi tám kim phiếu, liền xuất hiện trước mặt Hạ Tử Hân.
Nhìn những kim phiếu này, Hạ Ngôn mới đột nhiên nhớ tới.
Đoạn thời gian này quá bận rộn tu luyện, Hạ Ngôn đã quên mất chuyện này trong đầu.
- Hạ Ngôn.
Hạ Tử Hân đem xấp kim phiếu đưa ra phía trước.
- Ha ha, ta hiện tại cũng không cần dùng đến tiền. Cứ để tạm chỗ muội một thời gian đã.
Hạ Ngôn không thu kim phiếu, cười nói.
Hạ Ngôn hiện tại tuy rằng đã mua một đống lớn dược liệu, bất quá, bởi vì Lục gia lại bồi thường năm mươi vạn kim tệ tổn thất, vì vậy Hạ Ngôn hiện tại có gần trăm vạn kim tệ trong người. Nhất thời, xác thực không cần đến số tiền này.
Hạ Tử Hân lại liên tục lắc đầu, nói:
- Hạ Ngôn, huynh nhanh nhanh thu lại đi thôi. Những kim phiếu này, để trong người muội, muội cứ lo lắng hoài, ngay cả tu luyện cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.
Nghe Hạ Tử Hân nói như vậy, Hạ Ngôn hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng hiểu ra.
Năm mươi vạn kim tệ, cho dù là Hạ Tử Hân thì cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Xấp kim phiếu này để trên người nàng, xác thực làm cho nàng không thể nào yên tâm được. Hơn nữa, vạn nhất để cho những học viên khác nhìn thấy kim phiếu này, rất có khả năng sinh ra suy nghĩ không tốt, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện không ai muốn…
Kim phiếu là chuyện nhỏ, nếu như người gặp phải chuyện gì đó nguy hiểm, vậy thì cái được không bù nổi cái mất.
Suy nghĩ một chút, Hạ Ngôn liền cầm lấy kim phiếu.
- Uhm, ta đây thu lại là được. Tử Hân, muội hiện tại tu luyện có điều gì khó khăn hay không?
Hạ Ngôn hỏi.
- Coi như thuận lợi. Giảng sư mỗi lần dạy một ít kỹ xảo chiến đấu, uy lực vũ khí của ta cũng đang không ngừng đề cao. Chắc không cần bao lâu nữa là có thể đánh ra võ kỹ uy lực một trăm độ rồi. Phụ thân cũng cho ta một lọ Linh Dịch đến lúc đó ta sẽ dùng Linh Dịch để trùng kích vào cảnh giới Linh Sư.
Đôi lông mi thật dài của Hạ Tử Hân hơi chớp chớp.
Hạ Ngôn nghe được nói nói như vậy, trong lòng cũng yên tâm.
- Vậy thì tốt, nếu như muội gặp khó khăn gì trong tu luyện, cứ tới tìm ta.
Hạ Ngôn nói.
- Ta sẽ tận lực giúp muội.
- Tốt.
Hạ Tử Hân vui mừng lên tiếng trả lời.
- Hạ Ngôn, đi thôi. Chúng ta nên đi tới cơ quan trận rồi.
Xa xa, Vương Thiên Hà lớn tiếng gọi Hạ Ngôn.
Nghe được tiếng gọi của Vương Thiên Hà, Hạ Ngôn ứng tiếng đáp lời Vương Thiên Hà, sau đó lại quay đầu lại:
- Tử Hân, ta đi trước. Vương Thiên Hà đang giục ta rồi.
Hạ Tử Hân gật đầu mỉm cười.
- Huynh mau đi đi.
Nhìn theo bóng lưng của Hạ Ngôn, trong lòng Hạ Tử Hân cũng kích động không thồi.
- Hạ gia chúng ta, dĩ nhiên xuất hiện một thiên tài giống như Hạ Ngôn. Trương Hồng Phi là Linh Sư hậu kỳ, thế nhưng cũng không thể đánh bại được Hạ Ngôn, Hạ Ngôn nhất định cũng là Linh Sư hậu kỳ rồi. Hơn nữa, hắn còn sẽ đại biểu cho Học Viện Tử Diệp tham gia Hội Giao Lưu giữa các học viện.
- Hạ gia, nhất định sẽ càng dần càng lớn mạnh hơn.
Tay Hạ Tử Hân nhẹ nhàng siết, nhìn bóng lưng Hạ Ngôn dần dần đi xa.
- Ta cũng cần phải nỗ lực nhiều hơn. Nếu như ta cũng có thể trở thành Linh Sư, Hạ gia chúng ta cùng lúc có tới ba Linh Sư rồi.
Hạ Tử Hân kích động nghĩ trong lòng.
- Hạ Ngôn. Mấy ngày nay tu luyện, ta và Mễ Tuyết, hai người chúng ta có thể kiên trì trong cơ quan trận gần hai canh giờ rồi.
Ba người cùng nhau đi tới sân rộng trước cơ quan trận, Vương Thiên Hà cười nói.
Đối với thành tích tu luyện trong khoảng thời gian này của mình, hắn tương đối thỏa mãn. Cùng tu luyện với Hạ Ngôn một chỗ, tự nhiên có cảm giác áp lực, nếu như có thể kiên trì thêm một khắc thì bọn họ nhất định sẽ kiên trì, không dám thư giãn.
Mễ Tuyết cũng thoáng gật đầu, tuy rằng không nói chuyện, bất quá trong lòng nàng cũng cảm giác không tồi. Kỳ thực, tiến bộ của Mễ Tuyết so với Vương Thiên Hà còn lớn hơn. Thân pháp của Mễ Tuyết so với trước đây tinh tế hơn rất nhiều.
Nửa tháng trước, khi Mễ Tuyết tránh né đại bộ phận công kích của cơ quan trận, cần di động thân thể trên diện rộng. Mà hiện tại, biên độ di rộng rõ ràng đã giảm nhỏ đi rất nhiều. Tuy rằng còn xa mới bằng được thân pháp của Hạ Ngôn, bất quá, tiến bộ như vậy coi như rất rõ ràng.
Biên độ né tránh càng nhỏ trong tần suất cao, là có thể tiết kiện càng nhiều linh lực, kiên trì càng lâu.
- Ha ha, ta cũng có một chút tiến bộ.
Hạ Ngôn nghe thấy Vương Thiên Hà nói như vây, cũng cười nói.
- Hạ Ngôn, ngươi còn nói cái gì, ngươi mỗi lần đi ra, mặt không đỏ, hơi thở không loạn, thực giống như là đang tản bộ vậy. Hàizzz, khi ta nhìn thấy người giao thủ với cơ quan nhân trong cơ quan trận, quả thực giống như là đang chơi đùa mà.
- Nói thật, ta đều đỏ mắt vì ngươi.
Vương Thiên Hà vừa lắc đầu vừa cảm thán nói.
Ha Ngôn có thể làm được như vậy, xác thực làm cho hắn phi thường ước ao.
Hạ Ngôn lắc đầu, nhẹ cười, ánh mắt nhìn về phía cơ quan trận.
Cơ quan trận sơ cấp, cơ quan trận trung cấp, cơ quan trận cao cấp! Còn trên nữa là cơ quan trận đặc thù. Trong ánh mắt, một đạo tinh quang lóe lên, sau đó rất nhanh liền biến mất.
- Ngày hôm nay, ta muốn thử vào cơ quan trận cao cấp xem thế nào.
Hạ Ngôn chậm rãi nói với hai người.
Cơ quan trận cao cấp, ngay bên phải cơ quan trận trung cấp. Cách ba người hiện tại đại khái chỉ khoảng một trăm mét.
- Cái gì?
Mễ Thuyết chợt thốt lên.
- Hạ Ngôn, cơ quan trận cao cấp, đó chính là địa phương tu luyện của Đại Linh Sư đó.
Trong tiếng nói của Mễ Tuyết không còn đạm mạc như bình thường, mà tràn ngập một loại cảm giác lên xuống nào đó.
- Hạ Ngôn, ngươi tốt nhất không nên thử sớm như vậy. Ta nghe nói người cơ quan trong cơ quan trận cao cấp phi thường lợi hại, rất kinh người. Nhiều người còn chưa có phản ứng gì thì đã bị thương nặng rồi.
Vương Thiên Hà khuyên.
Bởi vì người cơ quan trong cơ quan trận cao cấp công kích quá nhanh, vì vậy một ít người đi vào, rất có khả năng chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đánh trọng thương rồi. Người cơ quan cao cấp, mỗi người đều có thực lực Linh Sư hậu kỳ. Mỗi một lần công kích đều có thể đánh ra uy lực hơn một nghìn độ.