Tịch Phá Thiên, cường giả cảnh giới Linh Sư, một kích toàn lực rốt cục lực lượng bao lớn chỉ sợ chỉ có cường giả Linh Sư mới biết được.
Chỉ thấy nắm tay to lớn của Tịch Phá Thiên mang theo một cái bóng mờ cùng với tiếng khí bạo (không khí nổ) hung ác đánh về phía Hạ Ngôn. Bụi bặm trên mặt đất bị càn quét dữ dội bắn ra ngoài khiến mọi người không mở được mắt.
- Tịch Phá Thiên, ngươi vô sỉ...
Theo một quyền của Tịch Phá Thiên đánh ra, thân ảnh Hạ Phi Long cũng tới gần, đồng dạng dùng thế lôi đình vạn quân đánh ra một quyền trong phút chốc va chạm với một quyền của Tịch Phá Thiên.
- Bùng!!!
Một tiếng như sấm nổ vang lên.
Tịch Phá Thiên cùng Hạ Phi Long đều bắn ra, mà Hạ Ngôn gần chỗ hai người mạnh mẽ chạm nhau thì giống như một cái lá khô bay ra ngoài.
- Hạ Ngôn...
Dáng người yểu điệu của Hạ Tử Hân dường như bướm lượn, chân điểm vào mặt đất một cái, trước tiên xông tới.
Vương Ngữ Yên vốn cũng muốn tiến lên nhưng nàng chậm một bước, thấy Hạ Tử Hân đã tiến lên thì thân hình nhoáng lên một cái thu hồi thế xông ra ngoài. Sắc mặt nàng trắng bệch, mồ hôi tinh mịn đã thẫm vạt áo.
Hạ Phi Long cùng Tịch Phá Thiên mắt đối nhau, khí thế toàn thân hai người đều tăng lên.
- Đều dừng tay đi!
Hồng Phi lúc này cũng mang theo các vị Chấp sự từ trên đài cao xuống dưới. Hồng Phi ở trong Thánh đường là lâu đời nhất, địa vị còn trên tộc trưởng ba đại gia tộc, chỉ dưới mỗi Đường chủ. Lão nếu đã lên tiếng, Hạ Phi Long cùng Tịch Phá Thiên tự nhiên phải dừng tay.
Cơn tức của Tịch Phá Thiên cũng dần dần được kiềm chế, nhìn thoáng qua thi thể Tịch Thu Thủy còn nằm trên đất. Nỗi đau trong lòng khiến hắn hung hăng nắm tay, móng tay đâm vào trong thịt.
Tịch Phá Thiên hắn chỉ có một con trai duy nhất, lại không nghĩ rằng hôm nay chết trong trận thi đấu.
Sớm biết vậy hắn sẽ không cho đứa con này tham gia trận thi đấu...
- Hạ Ngôn...
Hạ Tử Hân đỡ lấy thân thể Hạ Ngôn. Hạ Ngôn bởi vì mất máu quá nhiều, lúc này mặt như giấy trắng, môi không chút huyết sắc tuy nhiên khóe miệng vẫn mang theo một tia cười lạnh.
Mũi kiếm lộ ra trước ngực nhìn rất ghê người.
Con cháu ba đại gia tộc đều vây lại đây. Chuyện vừa rồi xảy ra mọi người cảm thấy như đang trong mơ. Ba đại gia tộc mặc dù cạnh tranh buôn bán đã không phải một năm, hai năm nhưng vẫn còn chưa bao giờ xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.
- Ta không sao!
Hạ Ngôn cười cười với Hạ Tử Hân, chớp chớp mắt:
- Chỉ là trong thân thể có thêm một thanh kiếm, cảm giác có chút là lạ.
- Phì!
Hạ Tử Hân nghe thấy lời nói của Hạ Ngôn lại thấy Hạ Ngôn dường như còn chưa bị thương đến mức phải chết, phì một tiếng không kìm nổi bật cười rồi sau đó lại hung hăng trừng mắt liếc Hạ Ngôn một cái:
- Đã như vậy rồi còn nói giỡn nữa. Thiếu chút nữa thanh kiếm này liền đâm thủng tim của huynh rồi...
Hạ Tử Hân tự tin nhìn nơi trường kiếm xuyên qua mới có chút yên tâm lại.
Vương Ngữ Yên nhìn chằm chằm Hạ Tử Hân, nhìn thấy Hạ Tử Hân còn có thể cười được trong lòng bất giác mới nhẹ nhõm. Nàng đã biết Hạ Ngôn hẳn là không có việc gì bằng không Hạ Tử Hân không có khả năng còn cười được.
- Hạ Ngôn nếu chết đi mới là có lợi nhất đối với Vương gia chúng ta. Nhưng vì sao... ta lại không hy vọng hắn chết nhỉ?
Chân mày Vương Ngữ Yên khẽ nhíu lại, trong lòng rối rắm, buồn rầu nhìn bầu trời.
***
- Chuyện bất ngờ ngày hôm nay làm cho Tịch Thu Thủy tử vong. Tuy nhiên chuyện này cũng không quan hệ trực tiếp với Hạ Ngôn. Ánh mắt chúng ta đều rõ ràng nhìn thấy Tịch Thu Thủy phát điên đánh lén Hạ Ngôn trước. Tịch Phá Thiên, ngươi cảm thấy sao?
Giọng nói Hồng Phi tuy rằng bình tĩnh, thoáng có chút trầm trọng nhưng áp lực vô hình bên trong lại làm cho người ta có thể cảm nhận được rõ ràng.
Tịch Phá Thiên trầm mặc hồi lâu, ánh mắt mọi người đều rơi lên người hắn.
- Hừ! Chuyện này con ta quả thật có sai, tuy nhiên danh ngạch tranh quán quân tuyệt đối không thể cho Hạ Ngôn!
Thân hình Tịch Phá Thiên chấn động dữ dội, nghiến răng nghiến lợi.
- Ừ. Ta thấy như vậy đi!
Hồng Phi gật đầu.
- Này...
Hạ Phi Long chau mày, lão tự nhiên không muốn Hạ Ngôn bị hủy danh ngạch. Mới vừa rồi một trưởng lão ghé vào tai lão khẽ nói Hạ Ngôn cũng không bị đánh trúng nơi yếu hại, hẳn là không có lo lắng về tính mạng.
- Ha ha! Hạ Phi Long, danh ngạch này tuy rằng Hạ Ngôn không thể chiếm nhưng ngươi có thể tuyển một người của Hạ gia mà!
Ánh mắt Hồng Phi chợt lóe, vươn tay cản lời Hạ Phi Long.
Hạ Phi Long lại nhìn Tịch Phá Thiên, lại nhìn các Chấp sự Thánh đường rồi không nói gì thêm. Xem ra chuyện đành phải thế.
- Hừ!
Tịch Phá Thiên hừ lạnh một tiếng thật lớn, ánh mắt như kim hướng về phía Hạ Ngôn cùng Hạ Tử Hân.
Dáng người mềm mại thướt tha của Nhã Phân khiến người ta không kìm nổi muốn phạm tội chầm chậm đi tới bên cạnh Hạ Ngôn, trong mắt chớp lên ánh sáng mê người. Vừa rồi nàng cũng hết sức khẩn trương tuy nhiên hiện tại nhìn thấy Hạ Ngôn dường như cũng không nguy hiểm đến sinh mạng mới lại khôi phục nụ cười tự tin và bình tĩnh ngày thường.
- Linh La quả nhiên là Linh La. Khà khà, chờ mong biểu hiện của ngươi ở lôi đài cao cấp.
Nhã Phân nháy mắt với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn cười khổ một hồi, lắc đầu.
Hạ Tử Hân thấy Nhã Phân cùng Hạ Ngôn nói chuyện, trong lòng khẽ động: Lẽ nào Hạ Ngôn nhận biết Nhã Phân?
Nhã Phân là nhân vật quan trọng của hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, Hạ Ngôn làm sao biết nàng nhỉ? Thoạt nhìn hai người không chỉ biết nhau, quan hệ còn không tầm thường. Lời nói này của Nhã Phân lại có ý tứ gì? Hạ Tử Hân có chút nghe không hiểu!
- Tử Hân, thuốc bôi sai chỗ rồi!
Hạ Ngôn trợn trắng mắt, Hạ Tử Hân sững sờ đem thuốc cầm máu bôi lên bụng hắn, mà Hạ Ngôn lại bị thương ở ngực.
- Hả...
Hạ Tử Hân luống cuống chân tay, kinh hãi kêu một tiếng.
***
Cuối cùng tranh đoạt năm danh ngạch cuối cùng, Hạ gia lấy được hai cái là Hạ Tử Hân và Hạ Lưu đạt được. Hạ Lưu đạt được danh ngạch là danh ngạch Hạ Ngôn bị hủy, nếu dựa theo bản lĩnh thật sự thì Hạ Lưu không thể đạt được danh ngạch.
Vương gia cũng được đến hai danh ngạch mà Tịch gia chỉ có một. Bởi vì Tịch Thu Thủy tử vong cho nên một gã con cháu Vương gia vốn xếp thứ sáu thuận thế đẩy lên một bậc, chiếm được danh ngạch này.
Có thể nói lần này thi đấu thu lợi nhiều nhất là Vương gia.
Hạ Ngôn được con cháu Hạ gia nâng về sau khi được dược sư trị liệu đã không còn trở ngại, nghỉ ngơi mấy ngày liền có thể tự do hành động.
- Nếu không phải thời khắc mấu chốt ta khống chế cơ thịt sau lưng cử động một chút, lúc này chắc hẳn đã chết!
Hạ Ngôn nằm trên giường, mặt không chút thay đổi, hàn quang chợt lóe trong mắt.
Kỳ thật lúc ấy Tịch Thu Thủy tuy mất lý trí nhưng kiếm kỹ lại hết sức bá đạo sắc bén. Tịch Thu Thủy cũng biết rõ nơi nào mới là yếu hại của Hạ Ngôn – trái tim. Một kiếm hắn đâm ra thẳng đến trái tim Hạ Ngôn. Nhưng Hạ Ngôn vào thời điểm cuối cùng lại có thể khống chế cơ thịt chuyển động một cách khó tin, lúc này mới khó khăn tránh được một kiếm trí mạng này.
Nếu không trái tim bị đâm thủng, Hạ Ngôn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Cũng bởi vì sử dụng dung dịch thuốc của lão nhân Thánh Hoàng mà Hạ Ngôn mới có được loại năng lực khống chế tinh tế cơ nhục trên thân thể.
Lúc này có thể đại nạn không chết, Hạ Ngôn còn phải cảm tạ lão nhân Thánh Hoàng.
- Lão đầu Thánh Hoàng nói rất đúng. Đối với địch nhân tuyệt đối không thể nhân từ! Về sau... ta sẽ nhớ kỹ!
Tâm tình Hạ Ngôn lại một lần nữa xảy ra biến hóa. Hôm nay một kiếm giết chết Tịch Thu Thủy vẫn là lần đầu tiên Hạ Ngôn chân chính giết người. Lúc khiêu chiến Vương Phúc Sinh ở hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, Hạ Ngôn cũng chỉ là đánh trọng thương Vương Phúc Sinh mà thôi.
- Haizzz. Bị hủy bỏ danh ngạch xem ra ta không thể tham gia khảo hạch Học Viện Tử Diệp!
Nghĩ đến danh ngạch khảo hạch của mình bị hủy, trong lòng không khỏi có chút mất mát. Học Viện Tử Diệp, đó chính là Thánh địa mà Hạ Ngôn vẫn muốn tiến vào trong mộng. Có thể nói tất cả tu luyện giả trẻ tuổi của hơn hai mươi quận thành dưới quyền thành Tử Diệp, không ai không muốn vào Học Viên Tử Diệp.